Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1957

Một ngàn dặm và chục triệu dặm, hơn kém nhau cả vạn lần chứ chẳng chơi.

Nghĩ thôi cũng biết Tam Thức Khai Thiên đáng sợ đến mức nào.

Tiếp đó, Tô Minh nghĩ ra gì đó nên nói: “Nếu như Tam Thức Khai Thiên làm nên trời đất, tạo nên một nền văn minh mới, cũng tức là sinh ra nền văn minh Xương, vậy thì năm đó người đã khai thiên lập địa là ai? Chắc chắn Tam Thức Khai Thiên phải cần có người thi triển chứ?”

“Vốn dĩ thiên nữ tôi cũng không rõ về người đó, nhưng thiên nữ tôi có suy đoán của riêng mình”. Giọng của thiên nữ Tạo Hóa có chút kỳ lạ khó diễn tả: “Còn về suy đoán của thiên nữ tôi thì anh tạm thời không cần biết, đối với anh mà nói, bây giờ anh biết sẽ không tốt cho anh, đợi đến lúc thích hợp, thiên nữ tôi sẽ nói cho anh biết!”

“Thôi được!”, Tô Minh vuốt mũi, nói: “Trong Tam Thức Khai Thiên có một thức là Thiên Vẫn Kiếm, vậy hai thức còn lại là gì?”

Tô Minh chỉ đơn thuần tò mò thôi.

“Hai thức còn lại, một thức là Lực Thức, tên là Ti Thiên Chỉ, thức kia là Quy luật Thức, tên là Thương Sinh Pháp”.

“Ế?”, Tô Minh không nói nên lời: “Thiên nữ, nói ra thì tôi cũng mạnh về sức lắm, nếu như có cơ hội có được Ti Thiên Chỉ thì không chừng tôi có thể tu luyện cũng nên. Còn quy luật nữa, bây giờ tôi có quy luật Trường Hà, nắm giữ hơn bảy ngàn loại quy luật, nếu như có được Thương Sinh Pháp thì cũng có thể luyện á. Tam Thức Khai Thiên này cứ như được chuẩn bị cho tôi thế!”


Tô Minh nói đùa: “Ha ha ha, tiền bối thiên nữ, cô nói xem có khi nào người thần bí khai thiên lập địa, sáng tạo ra nền văn minh Xương năm đó là tôi không?”

“Được rồi, anh nên luyện Thiên Vẫn Kiếm rồi đấy, một khi luyện thành công Thiên Vẫn Kiếm thì nó sẽ là một trong những thứ làm tăng sự tự tin của anh trong chuyến đi đến Thái Nhất thần quốc lần này”, thiên nữ Tạo Hóa nghiêm nghị nói

Tô Minh cũng kiềm chế lại cảm xúc.

Sau đó...

Hấp thụ...

Tiếp theo đó.

Một thanh kiếm xuất hiện trên tay Tô Minh.

Tù Ma.


Tô Minh khẽ truyền một ít kiếm ý vào trong kiếm Tù Ma trên tay.

Ngay lập tức, Tù Ma kêu lên.

Là tiếng kêu bi thương khiến người ta phải khiếp sợ và khuất phục.

Tô Minh vội vã thu kiếm ý của mình lại.

Tù Ma không chịu nổi.

“Có vẻ như kiếm ý Thiên Vẫn mạnh hơi quá!”, Tô Minh lẩm bẩm một mình, liếc nhìn Tù Ma thì thấy lúc này Tù Ma đã có vẻ hơi yếu ớt, như muốn rơi vào lại trong thế giới vật báu của hỗn độn.

“Vậy kiếm Ma La thì sao?”, Tô Minh dùng ý niệm, kiếm Ma La liền hiện hình, xuất hiện trong tay anh.

Kiếm vừa xuất hiện trên tay.

Tô Minh không hề do dự mà truyền kiếm ý Thiên Vẫn vào kiếm Ma La ngay.

Lập tức.

“Ù”, kiếm Ma La rung lên thấy rõ.

Bình Luận (0)
Comment