Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1964


Sân khấu lớn này, chỉ đợi màn biếu diễn của Tô Minh thôi.
Đúng lúc này.
“Chủ nhân, lão Trang đã trên đường đi đến, sắp đến sân Kiếp rồi”.

Tiểu cửu truyền âm đến.
Trì Thương Tuyết vui vẻ: “Anh trai, chúng ta mau đi thôi, chuông Kiếp đang đợi anh đấy, đã không đợi nổi nữa rồi”.
“Không sai”.
Hai người bước nhanh hơn, đi đến sân Kiếp càng lúc càng đông nghịt người, chật chội.
“Nhường đường nào!”.

Đến trước sân Kiếp, Trì Thương Tuyết lên tiếng, âm thanh không lớn nhưng cô ta đã dùng bí pháp, vì vậy âm thanh lại tràn ra khắp cả trên sân Kiếp.
Nhất thời, hàng loạt người nhìn chăm chú sang.

Nhìn thấy Trì Thương Tuyết thì ngay lập tức, dù là cả biển người, dù là đám đông chật chội, những tu giả võ đạo vây xem kia cũng đều kính cẩn nhường ra một lối đi, dù sao cũng có rất nhiều
người nhận ra Trì Thương Tuyết.
“Không ngờ cô cũng là lần đầu đến thành Kiếp, không những biết được trong thành có quán nào ăn ngon muốn mời tôi bữa cơm, mà thậm chí ở thành Kiếp còn có uy tín như vậy nữa”.

Tô Minh trêu ghẹo một câu.
“Dù sao cô đây cũng quen biết con gái Tông chủ Kiếp tông kia”.

Trì Thương Tuyết cũng phản ứng nhanh, không ngập ngừng nói.
Tô Minh chỉ phối hợp khẽ cười, cũng chẳng buồn vạch trần.
“Đó chính là chuông Kiếp, anh muốn gõ chuông thì mời, tôi chúc anh mã đáo thành công”.

Trì Thương Tuyết chỉ vào chiếc chuông cổ xưa ở giữa sân kia, cười nói, thậm chí còn diễn thêm, gương mặt xinh đẹp tinh xảo còn có vẻ chờ mong
mê mụi.

“Mượn nhờ phúc của cô”.

Tô Minh gật đầu, thế nhưng lại nghĩ đến gì đó, bèn nói: “Cô đừng quên lưu giữ hình ảnh lại, đến lúc đó, hình ảnh còn phải để cho con gái Tông chủ Kiếp tông xem nữa, tôi phải dựa vào thứ này đi tán gái nữa”.
“Đương nhiên”.

Trì Thương Tuyết gật đầu, giơ đá lưu ảnh trong tay lên.
Dưới tầm mắt của cả tỷ người, Tô Minh đi về phía chuông Kiếp.
Trong thoáng chốc, đám đông nghịt người trên sân vốn dĩ không hiểu gì thì giờ đều hiểu rõ rồi, chết tiệt, thanh niên đi cùng tiểu ma đầu Trì Thương Tuyết này chính là kẻ đã ngông cuồng tuyên bố muốn gõ vỡ chuông sao?
Quả nhiên, đúng là một tên mặt trắng, trắng đến nõn mịn màng, quả nhiên, đúng là một khí tu, quả nhiên… còn chưa đến ba mươi tuổi nữa!
“Ồ…”.

Trong phút chốc, trong sân đều vang lên tiếng ồn ào, cho dù Tô Minh đi cùng với tiểu ma đầu Trì Thương Tuyết đến, cũng không sợ, dù sao mọi người cũng có não, thử đoán, cũng đoán ra được, e rằng Trì Thương Tuyết cố tình trêu đùa tên ngốc này rồi, nếu không sao tin tức tên nhóc này muốn gõ chuông rồi đủ các lời nói ngông cuồng có thể truyền nhanh như vậy được?
Nhiều người thậm chí còn phấn khích cầm trái cây thối lên rồi.
Đợi sau khi Tô Minh bị xấu mặt thì hung hăng ném một trận.
Lại có thể nịnh nọt được Trì Thương Tuyết.
Lại có thể sỉ nhục tên ngốc không biết trời cao đất dày này..

Bình Luận (0)
Comment