Anh cứ như một vị thần, không chút
hoang mang, mỗi lần nhắc chân đều vừa
khớp, như một màn nghệ thuật, dù có đang
ở trong cơn mưa đao mang chi chit kia.
Có nhìn bằng mắt thường cũng không
tim thấy chút khe hỏ, nhưng Tô Minh vẫn
dựa vào thân pháp khủng bố kia, lướt qua
những khe hờ giữa các luống đao mang,
không bị chúng đụng vào dù chỉ một góc
áo.
Chẳng mấy chốc, 49 chấp pháp giả kia
đã đến cực hạn, mặt mày tái nhợt, có chút
kiệt sức.
Trái lại, Tô Minh vẫn chậm ri ri lướt
qua những khe hà, trông chẳng có gì là mệt
mồi, mà còn hãng hái hơn.
“Tên này đến từ nền văn minh cấp thấp
thật ư? Khốn kiếp, anh trai tốt của tôi, anh
đúng là may mắn thật! Yêu nghiệt cỡ đó mà
đúng là may mắn thật! Yêu nghiệt cỡ đó mà
cũng bị anh gặp được! Má nó!”, sắc mặt Có
Hoàng Tấn cảng ngày càng khó coi, vừa
hoàng sợ lại ghen ty, không kiểm nổi siết
chặt nắm tay.
“Ông Lễ, ông Phúc, hai người cũng lên
đi, nhất định phải giết chết tên kia!”, sắc
mặt Phương Mộng Vũ cũng cực ký khó coi,
bà ta bỗng quát.
“Väng!”, sau đó có hai ông lão với vẻ
ngoài xấu xí bỗng nhiên xuất hiện đẳng sau
Phương Mộng Vũ, kính cần đáp.
Ông Lễ và ông Phúc đến từ nhà họ
Phương và có thực lực rất mạnh, đồng cấp
với Thái Thượng trường lão, cũng là người
bào vệ của Phương Mộng Vũ.
Từ khi bà ta
gå vào nhà họ Có thì họ vẫn luôn ở bên
cạnh để bảo vệ.
Thoáng chốc, ông Lễ và ông Phúc đã
biến mất.
“Để xem cậu có chết hay không”,
Phương Mộng Vũ có chút ghen ty, cười gần.
Bà ta cực kỳ ghét cái gọi là thiên tài vì chỉ
cần một mình con bà ta là đủ rối.
Những
thiên tài khác, càng yêu nghiệt thì bà ta càng muốn giết chết họ.
Đúng lúc này, ông Lễ và ông Phúc đã
sắp đến gắn Tô Minh, định ra tay.
“Bi ổi”, Mạc Châm Sơn trên không hừ
lạnh một tiếng, sắc mặt hơi khó coi, ông ấy
đương nhiên thấy cả hai người kia.
Họ đều
hơn 1 tỷ tuổi, nên chắc chắn là những lão
quái vật.
Ở mặt cảnh giới cũng đạt tới Hồng
Minh tắng tám.
Nhưng giờ phút này, họ lại lợi dụng lúc
Tô Minh bị 49 chấp pháp giả quần lấy, mà
dưỡng dưỡng là bậc tiến bối lại đi dánh lên?
Thật sự là cực kỳ bi ổi.
Tô Minh gặp nguy hiểm rồi.
Song, đúng lúc này.
“Được rồi, chơi kha khá rối, mời ra đây
dir, Tô Minh bỗng dừng lại, cười nói.
Câu ấy
hãy còn vãng vẫng bên tai, mọi người đã
cảm thấy trên người anh chợt toát ra một
luồng khí tức, sau đó.
Sau đó, dưới sự chấn động của mọi
người, rõ ràng có thể thấy 49 bóng người
lúc ẩn lúc hiện, di chuyển một cách quỷ dị
kia lập tức khựng lại, không thể nhúc nhích
mây may như biến thành những pho tượng!
Kế tiếp, không gian bị cái gọi là trận Bát
Hoang Tứ Hãi Triều Tịch khóa lại bỗng dưng
vặn vẹo, rồi vỡ vụn.
“Pháp nguyên không gian? Pháp
nguyên không gian tử đoạn hậu kỳ?”, sắc
mặt Mạc Châm Sơn lập tức thay đổi, ngây
ngắn rồi mừng rỡ, không tài nào tin nổi.
Có Hoàng Tấn, Phương Mộng Vũ cũng
lập tức cảm thấy khó thờ, suýt lọt tròng.
Tô Minh thế mà lại sở hữu pháp nguyên
không gian tử đoạn hậu kỳ ư?
Sao có thể thế được? Tô Minh còn chưa
tối 10 ngàn tuổi màt
Nói thật, dù là trường lão của tổng viện,
còn phải là những người như tam trường
lão, nhị trưởng lão, đại trường lão tu luyện
cả vài trăm triệu năm, cũng mới hiểu được
đến nhị đoạn, cùng lắm là tam đoạn thôi.
Song Tô Minh lại.
“Thế nên, trước đó, anh ta dùng thân
pháp né đòn tấn công của hàng trăm ngàn
dao mang là để thử coi thân pháp thế
nào?”, nhiều người lập tức hiểu ra.