Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 2087

"Huyết mạch bị cướp đoạt, hổ cốt vỡ nát, tôi biến thành kẻ tàn phế. Vốn dĩ, tôi đã chết rồi, nhưng Hổ Vân nói nếu như ra tay giết tôi thì sẽ làm bẩn tay, hơn nữa sắp tới ngày đại lễ của cô ta, không muốn dính máu, cho nên đã cho thuộc hạ ném tôi vào hư không ngoại vực. Cũng may vận khí của tôi vẫn tốt, trong hư không đã gặp được một lão giả, lão giả sau khi biết những chuyện tôi gặp phải thì thấy tôi đáng thương, lại giúp tôi quay trở lại thế giới Đại Thiên của nền văn minh Xương", Huyết Vu Hổ yếu ớt nói: "Tôi nói xong rồi, Tô Minh, đưa rượu cho tôi".

Tô Minh đưa rượu cho Huyết Vu Hổ.

Huyết Vu Hổ nốc rượu ồng ộc.

Tô Minh cũng lấy rượu ra từ trong nhẫn Không Gian của mình, bắt đầu uống.

"Không muốn báo thù sao?", Tô Minh chạm vò rượu với Huyết Vu Hổ rồi hỏi.

"Muốn, nằm mơ cũng muốn, nhưng có thể sao? Có thể sao?", thanh âm của Huyết Vu Hổ lớn hơn một chút, cực kỳ tuyệt vọng.

"Tộc Nghịch Huyết Ma Hổ đó ước chừng chỉ Đại Đế thượng vị thôi đã có không dưới vạn người! Còn có cả cảnh giới Tiên Nhân, cảnh giới Tiên Nhân thổi một cái thôi cũng có thể giết chết mấy trăm người như tôi lúc ở đỉnh phong ấy!"


"Nghịch Huyết Ma Hổ chiếm cứ một tầng ngoại vực, nằm trong nền văn minh cấp hai, là thế lực thuộc nền văn minh cấp hai, quá mạnh quá mạnh rồi!"

"Báo thù? Cho tôi thêm 10 đời nữa cũng không thể! Càng chưa nói đến... nghe nói nhân vật lớn mà cô ta sắp lấy đó, tôi chưa từng gặp qua, nghe nói là một người tuổi còn trẻ, nhưng... nhưng... nhưng đã là cảnh giới Tiên Vương trong truyền thuyết, dường như còn đã từng được xếp hạng trên bảng xếp hạng Thăng Hồng của nền văn minh Trạch đó.

"Chỉ cần có lòng thì vạn sự đều có thể làm được", Tô Minh đứng lên nói: "Đi thôi!"

"Đi đâu?", Huyết Vu Hổ sững sờ. Nói thực cho đến bây giờ, những chuyện này từ khi nó quay về vẫn chưa từng nói ra, đến sư tôn Hỗn Độn Long Quy cũng không rõ, hôm nay là lần đầu nói ra, sau khi nói hết ra thì dễ chịu hơn nhiều, cũng tỉnh táo hơn nhiều.

"Tới tộc Nghịch Huyết Ma Hổ! Quay trở lại đó!", Tô Minh nhe răng ra cười, nghiêm túc nói.

"Hả?", Huyết Vu Hổ ngẩn ra, có chết cũng không ngờ được đến câu trả lời này của Tô Minh, tiếp theo, sâu trong ánh mắt Huyết Vu Hổ lóe lên vẻ cảm kích, cảm ơn và cả ấm áp, nhưng nó lại lắc đầu thật lực: "Nghĩ cái gì chứ? Muốn chết sao?! Người anh em, thiên phú của anh vô địch, sau này sẽ có cơ hội báo thù cho tôi, nhưng không phải là bây giờ! Nền văn minh cấp hai cách quá xa chúng ta, cảnh giới Tiên Nhân trong truyền thuyết đó, anh không biết mạnh cỡ nào đâu, càng chưa nói đến cảnh giới... Tiên Vương!"


"Không thử thì làm sao biết được?", Tô Minh mỉm cười rồi lại uống một ngụm rượu.

"Sẽ chết người đó", Huyết Vu Hổ lắc đầu.

"Khi đó, sau khi xác định tin tức tôi chết, trong lúc sống chết của nhà họ Tô và Chiến Uyên, đối mặt với học viện Tiên Lạc, liên minh Hoang Thần, điện Hoàng Tuyền các thứ, anh và lão Ngưu còn cả chị Cửu Diễm chẳng phải cũng biết tới thế giới Tiểu Thiên đồng sinh cộng tử với nhà họ Tô và Chiến Uyên cũng là một con đường chết sao? Các anh chẳng phải cũng vẫn đi đó ư?", Tô Minh hỏi ngược lại.

"Nhưng...", Huyết Vu Hổ vẫn lắc đầu.

"Đừng có nhưng nhị gì nữa, đi! Tôi mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của anh đó! Anh đi với tôi, anh không đi tôi cũng sẽ nghĩ cách đi!", Tô Minh nghiêm giọng nói.

Không hề bông đùa.

Con mẹ nó! Anh em của ông đây phải chịu uất ức lớn như vậy. Tính thế nào đây?

Lần này ông không quậy tung cái tộc Nghịch Huyết Ma Hổ đó của các người thì ông đây sẽ mang họ Nghịch Huyết Ma Hổ.

Bình Luận (0)
Comment