Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 2162

Vùng chưa biết tên này đáng sợ quá đi!

Cuộc thi ở bí cảnh lần này, ngay từ khi bắt đầu đã toàn mùi máu tanh và tàn khốc.

Đồng thời lúc này, trong lúc mọi người không ngừng run rẩy và ớn lạnh bởi ba con oán thú đó thì đột nhiên trên màn hình hiển thị…

Tô Minh đột nhiên dừng lại…

“Sao vậy?”, Huyền Sơ Tình tò mò, hỏi.

“Chúng ta đi hướng này đi!”, Tô Minh cười nói. Anh giơ tay lên chỉ về phía trước bên trái, chính là hướng của ba con oán thú, khoảng cách không quá xa. Thần hồn khủng khiếp của anh đã nắm bắt được, anh có thể mơ hồ cảm nhận được là khá thú vị. Nếu đã gặp thì phải hạ gục nó chứ, cứ phải tích điểm trước đã.

“Được thôi!”, Huyền Sơ Tình không hỏi tại sao mà gật đầu rồi đổi hướng.

Ở thế giới bên ngoài…

Trong ngoài phủ thành chủ ai nấy đều như đông cứng.

What?


Không khí yên lặng như tờ, khó có thể diễn tả bằng lời. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
2. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
3. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
4. Đêm Nay Có Mưa
=====================================

Chỉ đến khi…

“Không! Đừng…! Chị ơi! Đừng…”, Lạc Ngưng Nhi khóc lớn, tiếng khóc tuyệt vọng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Lạc Ngưng Nhi như sắp phát điên.

Vốn dĩ đang rất ổn, khi chị gái và Tô Minh đi về hướng đó mặc dù đi sâu hơn vào vùng chưa biết tên nhưng ít nhất cứ đi xuống thì sẽ tránh được ba con oán thú cấp bốn kia, như vậy cũng là may mắn lắm rồi.

Nhưng giờ đây thì…


Đúng là gặp ác mộng, như ai hút hết hồn vậy. Chị gái bị Tô Minh hút hồn rồi sao.

Ai cũng có thể nhìn thấy rõ, chính Tô Minh bảo Huyền Sơ Tình dừng lại.

Sau đó liền thay đổi phương hướng.

Đây là đi về phía ba con oán thú cấp bốn đỉnh phong đó!

Đây là đi vào cái chết!

Rất nhanh.

Khách khứa trong ngoài đại sảnh.

"Haiz, Huyền Sơ Tình... haiz, chết như vậy thật đáng tiếc".

"Đang sống sờ sờ lại chết vì một con kiến tai ương".

"Thứ chó má Tô Minh đó không phải là nằm vùng của oán thú đấy chứ?"

"Mẹ kiếp, tức chết đi được, ông đây hận nỗi không thể băm vằm cái thứ rác rưởi kiến bọ đó ra thành trăm mảnh".

Từng tiếng chửi bới phẫn nộ đến cực điểm, xúc động như là chính mình đang chịu phải cảnh đó vậy, đều muốn giết chết Tô Minh.

Bình Luận (0)
Comment