“Rắc…”
Vỡ rồi.
Tháp vàng vỡ rồi.
Nhạc Diễn đã chết lặng.
Hắn đứng đó, khóe miệng trào ra máu tươi, cả người run rẩy, bởi tháp vàng trực tiếp vỡ tan thành hư vô khiến người điều khiển như hắn cũng bị phản phệ, thương tích còn không nhẹ, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể cũng đang bị đảo lộn, gần như chấn động thành những mảnh vỡ, gân cốt toàn thân cũng đứt gãy không ít.
Ngoại giới.
Giống như vùng đất chết.
Ngay cả hô hấp cùng nhịp tim cũng không còn tồn tại.
Khuôn mặt của Huyền Tinh Bình chỉ còn lại sắc trắng tái nhợt.
Vẻ tái nhợt dưới cú sốc cực lớn không thể diễn tả thành lời.
Một quyền đập tan bán bộ tổ khí.
Đang đùa gì vậy? Gặp quỷ rồi chăng? .
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Cảnh giới Tiên Tôn bình thường cũng không thể làm được!
Nhưng cảnh tượng trước mắt…
“Anh rể mạnh… mạnh mẽ như vậy sao?”, trong đầu Lạc Ngưng Nhi chỉ kịp xẹt qua một ý nghĩ này, thất hồn lạc phách, sự kinh ngạc mừng vui khiến cô ta có một mộng ảo, là cảm giác không chân thực.
Tâm trạng của Tô Minh trên thực tế lúc này cũng không tệ.
Anh đối với sức mạnh thuần túy cùng cơ thể của bản thân ở thời điểm hiện tại quả thực vô cùng hài lòng.
Cơ thể mạnh mẽ đã tới mức không thể tưởng tượng được thực sự rất sảng khoái.
Quyền ấn vừa rồi của anh không hề sử dụng thêm bất kỳ thứ gì ngoài thúc giúc sức mạnh của quy luật không gian.
Uy lực này…
Thật là điên rồ.
Đặc biệt là khi quyền ấn tiếp xúc với tháp vàng, ngay cả chút ít cảm giác đau đớn thoáng qua cũng không có, nói cách khác, cho dù là độ cứng của bán bộ tổ khí thuộc tính phòng ngự cũng không thể so sánh với độ cứng cáp của cơ thể anh.
Đây là loại trải nghiệm thần kỳ cỡ nào?
“Bùm…”, Huyền Thi Yến vô lực khống chế, gần như mất đi lý trí mà ngã thẳng xuống từ vết nứt hư không, rơi xuống mép vực thẳm, cô ta mềm nhũn nằm bò trên đất, không ngừng run rẩy.
Cũng đúng lúc này.
“Gừ gừ gừ…”, một thanh âm bỗng nhiên vang lên bên vực thẳm.
Thanh âm nặng nề.
Tà ác.
Thanh âm khàn khàn.
Nóng nảy.
Một thân ảnh đã xuất hiện. Khổng lồ, khổng lồ đến mức che lấp được cả mặt trời. Hơn nữa còn vô cùng chân thật, không còn ở trạng thái khí lưu mà đã trở nên kiên cố vững chắc. Nhe nanh múa vuốt, tản phát ra khí tức ăn mòn ngợp trời.