Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 2192

Sau đó, anh tung ra vài thần thông không gian là đã giải quyết được con oán thú đó.

Xong xuôi mọi việc, tâm trạng cũng tốt hơn.

“Nên vào đi vào khu di tích rồi”, Tô Minh chỉ về lối vào tầng mây ở giữa vách núi.

Con oán thú cấp năm đỉnh phong ban nãy, cộng với oán thú bán bộ cấp sáu mà vẫn chưa có tinh kết.

Vốn điều này cũng nằm trong dự liệu nhưng Tô Minh vẫn có chút thất vọng.

Hy vọng bí cảnh này sẽ không làm người ta thất vọng.

“Chúng ta đi thôi!”, Tô Minh nắm bàn tay nhỏ của Huyền Sơ Tình, thoắt cái đã đi đến cửa bí cảnh rồi biến mất luôn.

Ở thế giới bên ngoài cũng không nhìn thấy Tô Minh và Huyền Sơ Tình.

Tô Minh và Huyền Sơ Tình lúc này đã đi đến một không gian khác, giống kiểu hang động nhiều hơn.


Ở cửa hang động là một thanh kiếm gãy. Rõ ràng thanh kiếm này có tuổi đời hàng tỷ năm rồi nhưng kiếm ý vẫn còn rõ mồn một.

Kiếm được cắm trên cửa động, trên thân kiếm còn có hoa văn và cả chữ viết rồng bay phượng múa.

Trên kiếm có viết: “Bổn tọa 4 tuổi luyện kiếm, 13 tuổi lĩnh ngộ kiếm đạo, nhập kiếm ý. 210 tuổi chứng đạo thành tiên”.

“110000 tuổi ở vị trí Tiên Tôn”.

“900000 tuổi vị trí Tiên Hoàng”.

“8700000 tuổi ở vị trí Tiên Đế”.

“Cả đời của bổn tọa chỉ tổng kết trong một chữ: Kiếm”.

“Ngay từ đầu bổn tọa tu luyện phong kiếm đạo, sau đó là kiếm đạo Tu Sát rồi kiếm đạo Âm Dương, cuối cùng tự tạo ra kiếm đạo Luân Hồi”.

“Điều tiếc nuối duy nhất trong cuộc đời bổn tọa là mặc dù tạo ra ‘Luân Hồi Kiếm Pháp’ nhưng khổ nỗi vẫn chưa nắm được hết sức mạnh, vẫn chưa thể thật sự thi triển một lần ‘Luân Hồi Kiếm Pháp’, tiếc nuối, tiếc nuối vô cùng”.


“Hậu bối nào nếu có một ngày lạc vào nơi đây và cả những người có thành tựu kiếm đạo vào đây và lĩnh ngộ được kiếm ý và lĩnh ngộ kiếm đạo cả đời của bổn tọa và lĩnh ngộ được cả ‘Luân Hồi Kiếm Pháp’ thì nhất định sẽ có thu hoạch lớn”.

“Nhớ kỹ: Nếu không có sức mạnh vô tận thì đừng thi triển ‘Luân Hồi Kiếm Pháp’. Bổn tọa đến cuối cùng mới lĩnh ngộ được: Luân hồi luân hồi, sinh rồi chết, chết rồi lại tái sinh, cứ lặp lại như vậy, luân hồi vô tận. Bản chất của luân hồi nằm ở sự sống, nằm ở sức mạnh”.



Tô Minh xem hết kiếm văn này, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ… Wao! Trúng xổ số rồi!

Đúng là giải đặc biệt luôn!

Tiên Đế một thời?

Tiên Đế trong truyền thuyết?

Lại còn là kiếm đạo Tiên Đế?

Đúng là vô địch!

Kiếm đạo Tiên Đế đời đầu tiên, vất vả tạo ra kiếm pháp ‘Luân Hồi Kiếm Pháp’, Tô Minh không cần nghĩ cũng biết cái này mạnh đến nhường nào.

Điều quan trọng là, đây có phải là thứ tạo ra để dành cho mình không?

Bình Luận (0)
Comment