Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 2350

Ngay cả hôm nay Huyền Diễm Thiên Lan cô cũng không phải là đối thủ của tôi!

Huống gì sau này?

Cô có thể tiến bộ thì Tô Minh tôi cũng có thể, hơn nữa mức độ tăng cấp bậc còn lớn hơn cô rất nhiều nữa.

Một Hồng Mông Thể mà thôi, có mạnh thế nào thì có thể mạnh hơn bảo tàng huyết mạch sao?

“Hơn nữa cô ta có thể hồi phục được vết thương hôm nay không?’, Tô Minh cười, tâm trạng lại tốt hơn, suy nghĩ hơi chuyển động, chiếc nhẫn không gian bay đến trong tay mình, đó là nhẫn không gian của Huyền Diễm Thiên Lan.

Cuối cùng cũng chỉ có thần hồn của Huyền Diễm Thiên Lan có thể chạy thoát, để lại chiếc nhẫn không gian cùng xác thịt đã hóa thành vũng máu của cô ta trong Tiên Tắc Trường Hà, dĩ nhiên nó sẽ thuộc về anh.

Tô Minh không cần kiểm tra nhẫn không gian của cô ta cũng biết trong đó chắc chắn có bất ngờ lớn.

Ngoài ra còn có một cây trâm cài tóc lơ lửng giữa không trung. Tô Minh tùy ý vung tay, chiếc trâm rơi vào trong tay anh.

Trâm cài là tổ khí đỉnh phong.

Cũng là của mình rồi.


Đồ tốt!

Sau khi luyện hóa để bia Huyền Diệu hấp thụ, bia Huyền Diệu cũng có thể từ tổ khí hậu kỳ đạt đến tổ khí đỉnh phong nhỉ?

Cùng lúc đó.

Cách đó khá xa, hàng ngàn thiên tài có bị thương nặng, có người cực kỳ thê thảm như bị đông cứng.

Không thể chấp nhận được.

Huyền Diễm Thiên Lan trong truyền thuyết.

Là một Huyền Diễm Thiên Lan được công nhận một tỷ năm mới có một.

Huyền Diễm Thiên Lan cấp bậc bán bộ Tiên Đế.

Cứ thế mà bại trận?


Suýt nữa mất mạng trong tay Tô Minh?

Dù là nằm mơ gặp ác mộng cũng chưa từng có tình huống này.

“Rất thất vọng nhỉ?”, Tô Minh bỗng nhìn Hình Tề…

Anh chỉ liếc mắt một cái, Hình Tề lại quỳ xuống đất lần nữa.

Anh ta đã khiếp sợ thần hồn điên đảo.

Vừa định lên tiếng xin tha gì đó…

“Xì!”

Tô Minh giơ tay lên vung ra một đường kiếm quang.

Rõ ràng Hình Tề có thể nhìn thấy và cảm nhận được kiếm quang đó, hình ảnh kiếm mang không ngừng lao đến gần, liên tục phóng to trong tròng mắt nhưng anh ta không thể nhúc nhích, cũng không có cả cơ hội phản kháng.

Chỉ còn lại vẻ sợ hãi, hốt hoảng, hối hận và không cam lòng đến cực điểm…

Sau đó.

Phụt!

Bình Luận (0)
Comment