Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 2360

Càng về sau, cuối cùng ý chí văn minh đã sinh ra trí khôn, lấy tên là lão tổ Hoang Diệm.

Nói ngắn lại là lão tổ Hoang Diệm đã cắn nuốt hết mấy ngàn tỷ sinh linh trên nền văn minh chết Hoang Diệm mới có được tư tưởng.

Lão tổ Hoang Diệm có trí khôn, vốn định tu luyện tiếp, ít nhất cũng phải học được một số võ kỹ, sau đó, phá vỡ gông xiềng, dạo chơi hư không, đạt được tự do, đi lên đỉnh võ đạo.

Ông ta đã lên kế hoạch xong hết, nhưng, khoảng 3,7 tỷ năm trước lại đổ sông đổ biển. Nền văn minh chết Hoang Diệm lại nghênh đón cao thủ đến từ vực ngoại, một kiếm tu lang thang trong hư không.

Kiếm tu ấy là một người tu hành trong hư không có thưc lực rất mạnh, liên tục đi ngang qua các nền văn minh, không có mục đích, để rèn luyện tư tưởng và luyện kiếm.

Lão tổ Hoang Diệm cũng có mắt nhìn người nên không dám chọc ghẹo người ta.

Vốn nghĩ rằng đối phương ở một thời gian ngắn rồi sẽ rời khỏi, ai ngờ, kiếm tu lang thang kia tu luyện kiếm đạo có chứa thuộc tính Hỏa và nhìn trúng thuộc tính Hỏa trên nền văn minh chết Hoang Diệm, định ở lại một khoảng thời gian.


Ban đầu, lão tổ Hoang Diệm còn nhịn, nhưng 1 năm, 10 năm, rồi 1 triệu năm, tên kia vẫn chưa đi. Ông ta bị ép đến đường cùng đành ra tay.

Chẳng ngờ, ông ta đã đánh giá cao thực lực của mình... vừa nói chuyện không hợp cái, kiếm tu lang thang kia đã đánh lão tổ Hoang Diệm bị thương nặng. Nếu không phải ông ta dựa vào một vài khả năng đặc biệt của hỏa chủng thì e rằng đã chết rồi.

Tuy không bị giết, nhưng lão tổ Hoang Diệm cũng bị thương rất nặng. Vì vậy, mới có chuyện ông ta liên tục cám dỗ những yêu nghiệt đỉnh cấp ở các nền văn minh gần đó đến để cắn nuốt trị thương.

Hơn nữa, ông ta không những bị thương rất nặng, còn bị một bộ kiếm trận nhốt lại.

Bộ kiếm trận ấy là do kiếm tu lang thang kia tùy tiện đánh ra, song, qua hơn cả tỷ năm, lão tổ Hoang Diệm dùng đủ mọi cách vẫn không thể phá hủy nó, nên giờ còn bị nhốt ở bên trong.

Giờ phút này, lão tổ Hoang Diệm quả thật có hơi lo lắng, vì kiếm trận đã nhốt ông ta lại. Nếu để cho cậu ta đến trước mặt mình, tuy không đến mức trở thành cái đích cho cậu ta đánh, nhưng cũng chẳng kém là bao!


Lão tổ Hoang Diệm vẫn luôn cẩn thận, không bao giờ chọc những yêu nghiệt đến từ nền văn minh cấp 3, cấp 4 hay mạnh hơn, một lần bị rắn cắn nên tởn suốt đời.

Ông ta chỉ ra tay với những thiên tài đến từ nền văn minh cấp 1 hoặc cấp 2.

Yên tâm, thoải mái, hoành hành, cắn nuốt hơn mười ngàn yêu nghiệt đỉnh cấp, vết thương cũng đã khôi phục được kha khá. Mắt thấy, sắp thoát khỏi lồng giam kiếm trận, ai ngờ...

"Lẽ nào, lão tổ tôi lại thua trong tay một thanh niên chưa tới 30 tuổi ư?", lão tổ Hoang Diệm không cam lòng cực kỳ.

4, 5 tỷ năm qua, chuyện gì mà ông ta chưa trải qua chứ? Sao có thể thua trong tay một tên nhóc chưa đến 30 tuổi được! Tuyệt đối không thể được!

"Hoang Diệm nổ!", sau đó, lão tổ Hoang Diệm chợt hét lên.

Một tiếng hét tràn ngập sát khí, hàng tỷ ngọn lửa như những binh lính nghe thấy mệnh lệnh của tướng quân, lập tức sống dậy.

Ngọn lửa màu vàng kim chợt biến thành một màu đen tuyền. Bên trong mỗi một ngọn lửa đều ẩn chứa khí tức hủy diệt nồng đến kinh người. Vả lại, biển dung nham kia cũng bất chợt cô đặc lại, từ thể lỏng trở nên đặc sệt, y như một đầm lầy dung nham.

Dường như có vô số thanh kiếm Hoang Diệm từ sâu trong địa ngục đang điên cuồng tấn công Tô Minh, tựa như hàng trăm hàng ngàn thanh kiếm cùng xông tới. Nhìn từ xa, nền văn minh chết Hoang Diệm như đều là những luồng kiếm mang bằng lửa màu đen tuyền. Vả lại, chúng còn chỉ tập trung vào một mình Tô Minh, trông cực kỳ khủng bố!

Bình Luận (0)
Comment