Nói đến đây, Bạch Mộc Huyên có chút kích động, thật đắc ý, bởi vì cô ta không thể hình dung nổi Tống Cẩm Phồn ngu ngốc đến nhường nào!
Đó là Tư Đồ Diên đấy!
Nhỡ đâu hôn sự thành rồi.
Đừng nói là cô ta và Nghiêm Hà, mà ngay cả sư tôn, sau này cũng phải kính cẩn vài phần với tiểu sư muội rồi…
“Chuyện này…”, Nghiêm Hà không nhịn được lắc đầu, bản thân cô ta bất giác có chút đáng tiếc cho Tống Cẩm Phồn: “Nếu tiểu sư muội biết năm đó đối tượng cô ta từ chối lại là Tư Đồ Diên, chắc phải hối hận chết mất!”
Loại cấp bậc như Tư Đồ Diên, e rằng chính là đối tượng mà bất kỳ cô gái trẻ tuổi nào trong nền văn minh cấp ba này, kể cả Bạch Mộc Huyên và Nghiêm Hà cũng đều khát vọng được gả cho, nói câu khó nghe thì cho dù có làm thiếp cũng được.
Tiểu sư muội đã bỏ lỡ một cơ duyên tốt rồi!
“Không chỉ vậy, tôi cũng mời Trần Sắc đến”. Bạch Mộc Huyên lại nói, càng đắc ý hơn.
“Đứa cháu duy nhất của lão quái thọt chân Trần Phong Hạc - Trần Sắc nằm trong năm mươi người đứng đầu bảng Thang Trời?”, Nghiêm Hà mở lớn mắt: “Đừng nói, anh ta cũng là…”
“Không không không, anh ta không phải là đối tượng kết hôn mà sư tôn giới thiệu cho tiểu sư muội, cô còn nhớ năm đó tiểu sư muội vừa vào Vô Lượng kiếm thành, đúng lúc lại là sinh nhật một tỷ tuổi của sư tôn không?”, Bạch Mộc Huyên hỏi.
“Đương nhiên!”, Nghiêm Hà gật đầu.
“Lần đó, Trần Sắc cũng đến”.
Nghiêm Hà tiếp tục gật đầu, không sai, hôm đó, quả thực Trần Sắc đã đến, cũng do vậy mà đã gây ra ảnh hưởng rất lớn.
“Hôm đó, Trần Sắc tìm tôi bắt chuyện, còn nhớ không? Bởi vậy, đoạn thời gian đó, còn có một vài lời đồn nói Trần Sắc nhìn trúng tôi”, Bạch Mộc Huyên khi nói, ánh mắt còn có chút ghen tỵ u ám.
Nghiêm Hà cũng nhớ được một chút.
“Nhưng sự thật là, Trần Sắc tìm tôi nói chuyện là vì anh ta nhìn trúng tiểu sư muội của chúng ta, không thể không nói, vẻ ngoài của tiểu sư muội quả thực tuyệt sắc khuynh thành, khiến người ta vừa nhìn đã khó quên, ngay cả Trần Sắc cũng bị thu hút. Trần Sắc nói, anh ta đưa tin cho tiểu sư muội mà tiểu sư muội cũng không thèm quan tâm. Bất đắc dĩ, anh ta mời tìm tôi, muốn nhờ tôi làm trung gian truyền tin, nói tốt cho anh ta, tác hợp anh ta và tiểu sư muội. Cô đoán xem, tôi tác hợp hay không?”, Bạch Mộc Huyên hừ một tiếng.
Nghiêm Hà không biết phải nói gì, có thể tác hợp mới lạ.
Sợ rằng Bạch Mộc Huyên ghen tị đến chết rồi.
Có thể thấy, đến hiện tại, tiểu sư muội cũng không biết còn có một người đàn ông tên Trần Sắc vừa gặp đã yêu cô ta đâu nhỉ? . Ngôn Tình Sủng
“Ngày mai, một khi Trần Sắc và Tư Đồ Diên đến, đúng lúc nhìn thấy tiểu sư muội dẫn theo người đàn ông trong lòng mình quay về, chậc chậc, cảnh tượng đó quá tuyệt, nghĩ cũng không dám nghĩ nữa đấy!”
Bạch Mộc Huyên phấn khích.
Trong đầu Nghiêm Hà lại hiện ra bốn chữ: “Mượn dao giết người!”
“Chỉ là, Trần Sắc và Tư Đồ Diên đến đây, Tô Minh kia có lẽ sẽ chết chắc rồi, như vậy thì sao tôi có thể dùng Tô Minh để đe dọa tiểu sư muội, đạt được thứ tôi muốn được?”, Nghiêm Hà lại hỏi.