Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 2432

Tình cảm của Trần Chỉ Tình với Tô Minh sâu đậm đến bao nhiêu? Bà ta hiểu rất rõ. Và người của cả văn minh đều biết điều đó.

Cô chủ không có khả năng đồng ý!

"Không phải chuyện con bé tự quyết định được, bổn tọa đã cảnh cáo con bé rồi, nếu không chấp nhận thì tôi sẽ phái người giết chết Tô Minh! Tô Minh quan trọng tựa sinh mạng của con bé! Lấy Tô Minh làm điểm uy hiếp, Chỉ Tình chỉ còn cách ngoan ngoãn nghe lời! Hôn lễ sẽ được cử hành vào ba năm sau! Bây giờ, Chỉ Tình đang tu luyện bên trong bí cảnh, khi ra ngoài sợ đã qua ba năm!"

Nam Phượng Vân bình thản nói.

Sắc mặt bà lão Trầm Yên u ám, lo âu không biết chắc điều gì sẽ xảy ra.

Trong đôi nắm già nua có vài phần không nỡ.

Nhưng bà ta là thuộc hạ trung thành nhất của Nam Phượng Vân.

Bà ta đã đi theo, bảo vệ Nam Phượng Vân biết bao nhiêu năm.


Nếu không vì lòng trung thành của ba ta, sao Nam Phượng Vân lại phái bà ta nằm vùng bên người Tiêu Nhược Dư chứ?

Bà lão Trầm Yên trung thành với Nam Phượng Vân từ đầu đến cuối, mọi mệnh lệnh đều tuân theo một trăm phần trăm về cả hành vi lẫn tâm lý.

Nhưng lần này là lần đầu tiên, lần đầu tiên trong cuộc đời bà ta sinh ra một chút bất mãn đối với người chủ nhân của chính mình, Nam Phượng Vân.

Chủ nhân đối xử với cô chủ Chỉ Tình có phải quá tàn nhẫn rồi không?

Là một người mẹ, hy vọng con gái của mình có được hạnh phúc, phải kết hôn với một siêu thiên tài, bà ta đồng ý, cũng ủng hộ, bởi lẽ thế giới của võ đạo cực kỳ khốc liệt.

Hơn nữa, Trần Chỉ Tình là cô chủ của văn minh Nam Khải, tương lai sẽ là người đứng đầu văn minh Nam Khải, vì vậy người đàn ông của cô ta cũng phải là một siêu thiên tài.

Thế nên, khi biết cô chủ Chỉ Tình phải lòng một tên nhãi nhép đến từ nền văn minh cấp một, bà lão Trầm Yên là đứng về phía chủ nhân Nam Phượng Vân chia rẽ đôi uyên ương này.

Tất cả chỉ vì tốt cho cô chủ.


Nhưng giờ đây...

Chủ nhân vẫn vì tốt cho cô chủ ư?

Đây không còn là thế nữa rồi!

Chủ nhân dùng thủ đoạn đê tiện chia rẽ đôi uyên ương như vậy, thậm chí còn lấy tính mạng Tô Minh uy hiếp, buộc cô chủ chịu thua, thế này có hơi bỉ ổi đấy.

Bà lão Trầm Yên không hiểu tại sao Nam Phượng Vân lại phải làm thế...

Bà ta không kìm lòng được, bèn hỏi lại: "Chủ... chủ nhân, chẳng hay người hôn sự mà người thu xếp cho cô chủ... là..."

Bà ta tự biết bản thân chỉ là người hầu, không có quyền hỏi này hỏi nọ.

Nhưng bà ta vẫn không nhịn được, bèn hỏi.

Không hỏi, tâm không yên bình được.

Nam Phượng Vân trầm mặc, hiển nhiên, cách chú đưa tin, bà lão Trầm Yên hơi run, bà ta run rẩy, dường như cảm nhận ánh mắt rét lạnh của chủ nhân đang nhìn mình chằm chằm.

Một giây dài tựa một năm.

Bình Luận (0)
Comment