Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 2507

Đương nhiên, những điều đó cũng không quan trọng, quan trọng là thân phận của cô ta - người đứng đầu bảng xếp hạng nội viện. Năm nay, cô ta chỉ mới có 780 ngàn tuổi, rất nhỏ. Trước khi Tô Minh xuất hiện thì có thể nói Nguyên Bảo là người nhỏ tuổi nhất. Mà trẻ vậy đã là cao thủ cảnh giới Siêu Thoát, anh nói xem có khủng bố không?

Tuy chỉ là Thập Phương Siêu Thoát tầng hai, nhưng đừng nói trong nền văn minh cấp ba, mà ngay cả trong dòng sông lịch sử 6,5 tỷ năm của học viện Kỷ Nguyên cũng chưa từng xuất hiện cao thủ cảnh giới Siêu Thoát trẻ như vậy!

Càng đừng nói đến việc, sức chiến đấu của Nguyên Bảo còn mạnh hơn rất nhiều so với cảnh giới.

Nguyên Bảo đã ngồi chễm chệ trên vị trí đầu bảng xếp hạng nội viện rất lâu.

Hơn nữa, nếu không phải danh sách viện tử là cố định, tổng cộng chỉ có ba người thì giờ Nguyên Bảo đã là viện tử rồi.

Còn một điều nữa là cái tên Nguyên Bảo kia, khụ khụ... có chút buồn cười. Họ Nguyên, tên Bảo trong cụm bảo bối, ghép lại thành Nguyên Bảo.

"Tiểu Minh Minh, chị đây đã về rồi, mau kể chị nghe xem, trong khoảng thời gian này, có phải đã xảy ra chuyện gì thú vị không?", sau đó, dưới vô số ánh nhìn, Nguyên Bảo bước một bước vào trong học viện. Cô ta khẽ nhướng hàng lông mày lá liễu, cươi tươi hỏi.


Khi Nguyên Bảo nói thế, một bóng người chợt xuất hiện trước mặt cô ta. Người này cũng là một cô gái xinh đẹp, đi ra ngoài cũng có thể coi như một nữ thần. Có điều, ở trước mặt Nguyên Bảo, cô ta có vẻ hơi lép vế.

Cô ta tên là Tiết Minh, cũng là học viên nội viện, mà còn nằm trong top 10 và là bạn thân của Nguyên Bảo.

"Cút, tôi mới là chị", Tiết Minh liếc Nguyên Bảo một cái, biết bạn thân cái gì cũng giỏi, nhưng tính cách lại rất cợt nhả, đúng vậy, chẳng có tý thục nữ nào, rất thích trêu chọc người khác, y như một ma nữ. Ví dụ như cái xưng hô chị em kia đi, rõ ràng Nguyên Bảo chỉ có 780 ngàn tuổi, trong khi Tiết Minh lại hơn 900 ngàn tuổi, nhưng cô ta lại tự xưng là chị.

"Đâu ra chuyện thực lực của chị lại yếu hơn em được? Tiểu Minh Minh, chị đây có thể đánh em nằm bò, nên Minh Minh à, em chỉ có thể làm em thôi", Nguyên Bảo đắc ý cười.

"Hừ!", Tiết Minh hừ một tiếng, cô ta đã quen bị Nguyên Bảo đả kích nên không giận, có điều, cô ta chợt nhớ tới gì đó, rồi cười hì hì nói: "Nguyên Bảo, cậu đừng có mà đắc ý, cậu đánh thắng được tôi thì sao? Có giỏi thì đánh thắng Tô Minh đi. Hừ hừ, đừng cho rằng tôi không biết cậu rất muốn trở thành đệ tử của viện trưởng, nhưng tiếc là, có người chiếm trước rồi".

"Em cứ lừa chị đi", Nguyên Bảo bĩu môi, không tin.


Sao viện trưởng có thể nhận đệ tử được?

Ngay cả tôi đây mà viện trưởng cũng không muốn nhận làm đệ tử, lẽ nào còn có ai có thể khiến ông ấy nhìn trúng sao?

Tiểu Minh Minh kia nói phét mà cũng không biết tìm đường mà nói cho đúng.

"Tôi không có lừa cậu, Tô Minh chẳng những đã trở thành đệ tử của viện trưởng, mà còn là do ông ấy tự mình mời. Vả lại, anh ta vẫn chưa đủ 30 tuổi đâu", Tiết Minh vui vẻ, đắc ý nói. Cuối cùng cũng có thể kích thích Nguyên Bảo rồi, này thì đả kích tôi.

"Không tin!", Nguyên Bảo lắc đầu nguầy nguậy.

"Không tin? Nguyên Bảo, cậu không tin thì hỏi họ thử xem...", Tiết Minh chỉ đám người yêu thầm, kính nể Nguyên Bảo đằng xa nói.

Nguyên Bảo đi hỏi thật, chẳng mấy chốc, sắc mặt cô ta đã trở nên khó coi, đôi môi nhỏ xinh trề ra.

"Không được, tôi phải đi gặp viện trưởng", Nguyên Bảo đúng là Nguyên Bảo, lập tức bay về phía đỉnh ngọn núi Thần.

Có điều, đúng lúc này.

Bình Luận (0)
Comment