“Là dụ dỗ con gái!”, Tô Minh vẫn nghiêm túc như cũ. Trì Thương Tuyết lập tức muốn nhổ nước bọt vào mặt anh, trước mặt cô gái đoan trang như cô ta mà nói những lời như vậy, thật to gan lớn mật, đây cũng xem như là quấy rối rồi nhỉ?
Trì Thương Tuyết lại có suy nghĩ lập tức muốn ra tay rồi, cũng may còn nhịn được.
Trì Thương Tuyết hỏi: “Dụ dỗ ai? Còn phải đặc biệt đến thành Kiếp?”
“Cô gái tôi muốn dụ dỗ này không hề đơn giản, gốc gác rất lớn”, Tô Minh trịnh trọng nói: “Cô ta tên là gì tôi cũng nhớ không rõ, sư tôn chỉ nói cho tôi biết đối phương là con gái của Tông chủ của Kiếp tông”.
Thân thể Trì Thương Tuyết chợt run lên.
Cô ta đã không còn nhớ đây là lần thứ mấy cảm xúc của mình lại kích động mạnh đến vậy trong khi cô ta và Tô Minh chỉ tiếp xúc với nhau còn chưa đến mười phút.
“Cô phản ứng mạnh như vậy là gì? Cô biết con gái của Tông chủ Kiếp tông sao?”, Tô Minh biết rõ còn cố hỏi, trong lòng vui vẻ trêu chọc đối phương, vẻ ngoài thì rất nghiêm túc.
“Không biết. Đương nhiên không biết!”, Trì Thương Tuyết thề thốt phủ nhận.
“Nhìn cô cũng không giống như có thể quen biết được, con gái của Tông chủ Kiếp tông chắc chắn là một cô gái như nữ thần, há nào lại…”, Tô Minh liến thoắng nói, chỉ lấp lửng một nửa.
“Há nào gì cơ?”, Trì Thương Tuyết cười hỏi, nụ cười này có cảm giác như muốn cùng chết với đối phương vậy.
“Không có gì!”
“Anh nói chuyện chỉ nói một nửa khiến người tôi rất khó chịu đấy! Lại há thế nào, anh Tô cứ nói đi mà…”, cô ta lại có chút nũng nĩu.
“Được, tôi nói, vậy cô đừng có tức giận, tôi muốn nói là con gái của Tông chủ Kiếp tông chắc chắn là nữ thần, há lại quen biết với một cô gái “thú vị” có thể đột ngột nổi lên hứng thú dừng giữa đường hát hò như con dở giống cô được!”, Tô Minh nghiêm túc biểu đạt mình muốn nói.
Sắc mặt Trì Thương Tuyết đỏ bừng, hơi thở cũng không ổn định!
Thậm chí, gương mặt xinh đẹp của Trì Thương Tuyết cũng khẽ run rẩy.
Khoảnh khắc đó, chỉ hận không thể đánh vào gương mặt Tô Minh ba, năm trăm đấm mà thôi.
“Mình không tức giận, không tức giận, không tức giận…”. Cũng may Trì Thương Tuyết vẫn còn chút lý trí, liên tục tự nhắc nhở mình trong lòng như đang tẩy não.
“Tôi đùa thôi, cô không tức giận sao?”, Tô Minh biết rõ còn hỏi.
“Không… Không tức giận!”, Trì Thương Tuyết lắc đầu, tiếp đó cô ta nghĩ đến gì đó, rồi nói: “Anh vừa mới đến, anh và tôi lại có duyên gặp nhau, chi bằng, tôi mời anh một bữa cơm, tôi biết một quán ăn, mùi vị cũng không tệ”.
“Ồ?”. Tô Minh suy nghĩ, tạ như có chút do dự: “Ăn cơm? Có làm lỡ tôi đi gõ chuông không?”
“Anh muốn gõ chuông? Gõ chuông Kiếp?”. Đôi mắt Trì Thương Tuyết mở lớn, lần này không phải là giả, ừ, là thật sự kinh ngạc.
Tay chân gầy yếu như vậy… .
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Trẻ tuổi như vậy…
Còn có cảnh giới võ đạo như vậy…