Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 2597

Còn những người khác trên đài Võ Kiếp, vừa bị trọng thương vừa bị chấn động bởi cảnh tượng đó nên chỉ biết yên tĩnh, không lên tiếng mà nhớ lại câu nói chế giễu của Tô Minh lúc trước: Hy vọng các người có thể sống sót sau một quyền của tôi. Lúc này câu nói này của Tô Minh không ngừng vang vọng trong đầu của họ.

“Tiền bối! Hình như tôi đã thắng cược rồi”, trong lúc yên tĩnh, Tô Minh quay đầu, trước tiên chớp mắt trêu chọc Trì Thương Tuyết, sau đó nói với lão Trang.

Thoắt cái, lão Trang liền đứng ở trước mặt Tô Minh. Mặt đối mặt, tốc độ quá nhanh. Nói thật thì nhanh một cách quá mức, còn không nhìn thấy cái bóng, dường như thân pháp hơn người. Lão Trang đứng ở trước mặt Tô Minh, trợn trừng mắt, hỏi: “Cậu nhóc! Cậu làm thế nào vậy?”, lão Trang cũng vô cùng kích động.

“Dùng sức lực để đập thôi!”, Tô Minh nói với vẻ cạn lời, còn có thể làm thế nào được nữa?


“Chưa đến 30 tuổi làm sao có thể làm thế? Sao có thể…”, lão Trang lắc đầu, dường như không dám tin. Nhưng ông ta cũng vô cùng phấn khích, sau đó như cảm nhận được vẻ kích thích vô cùng lớn, đầu óc cũng không còn bình thường.

“Tiền bối, người trước tiên đừng kích động, quy ước cá cược đó, người vẫn nhận chứ?”, Tô Minh cười khổ nói.

Đây mới là thứ mà anh coi trọng.

“Nhận, đương nhiên nhận rồi, sao có thể không nhận chứ? Nhóc con, đi, theo lão về Kiếp tông, từ hôm nay trở đi, cậu chính là đệ tử của Kiếp tông, đệ tử nội viện, à không, đệ tử nội viện thì lại sỉ nhục cậu rồi, bắt đầu từ hôm nay, cậu chính là đệ tử của lão, không chỉ có một mình lão, Kiếp tông chúng ta tổng cộng có năm vị thái thượng trưởng lão, từ hôm nay trở đi, năm vị thái thượng trưởng lão chúng ta sẽ cùng nhau dạy dỗ cậu!”, lão Trang đúng là quá kích động rồi, lời nói có chút câu trước đá câu sau, thậm chí còn giơ tay nắm lấy vai Tô Minh, bởi vì quá kích động, nên có hơi dùng lực, cũng may mà sức chống đỡ của xương cốt cơ thể của Tô Minh khá tốt, bằng không, vai của anh chắc đã bị bóp gãy rồi.

Không để cho Tô Minh có cơ hội nói chuyện, lão Trang tiếp tục nói: “Giờ cậu có thể theo lão Trang ta đến Kiếp tông, tiến vào Kiếp Trì, còn về phần con bé Tuyết, nhất định phải gả cho cậu, gả cho cậu là do chính con bé đã đồng ý rồi!”

Nói đoạn, lão Trang liền quay đầu lại nhìn về phía Trì Thương Tuyết: “Phải không? Tuyết?”

“Cái gì! Con...”, mặt của Trì Thương Tuyết đột nhiên đỏ bừng, không thể giải thích được, tên đó vậy mà lại thắng cược rồi sao? Không hiểu sao lại đồng ý gả cho Tô Minh rồi? Hơn nữa, dường như, tất cả mọi người đều đã nghe thấy, muốn chơi xấu cũng vô dụng.


Trì Thương Tuyết trừng mắt nhìn Tô Minh một cách hằn học, vừa giận vừa thẹn: “Đồ khốn, ngay từ đầu anh đã biết thân phận của cô đây, anh cố ý”.

Tô Minh chỉ cười, có chút đắc ý.

“Hừ!”, Trì Thương Tuyết có chút tự kỷ, bị ánh mắt đắc ý và châm chọc kia của Tô Minh nhìn chằm chằm khiến cô ta có chút ngượng ngùng, nhịp tim cũng có chút đập nhanh hơn, loại cảm giác này là lần đầu tiên nếm trải.

Nói gì thì cũng phải đi.


Đúng vậy, lần đầu tiên tiểu ma nữ Trì Thương Tuyết trong đời chủ động né tránh, muốn trốn tránh.

Bóng Trì Thương Tuyết lóe lên, rời khỏi.

“Đi thôi, nhóc con, lão dẫn cậu về Kiếp tông. Ha ha ha, còn về phần bé Tuyết, yên tâm, cho dù bé Tuyết không thích cậu thì có lẽ con bé cũng đã có một cái nhìn khác về cậu rồi, vừa rồi mặt của bé Tuyết đã đỏ cả lên rồi, nhưng giấu không được người khác”, lão Trang cười haha nói, đạp không trung mà đi, Tô Minh đi theo ngay phía sau.

Dường như là để kiểm tra Tô Minh, lúc phát hiện Tô Minh ở bên cạnh mình rất thoải mái, lão Trang đã đạp không với tốc độ nhanh hơn rất nhiều, càng lúc càng nhanh, song, dù nhanh thế nào, Tô Minh cũng đều có thể dễ dàng theo sát ngay bên cạnh.

Bình Luận (0)
Comment