Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 2611

Dù Tô Minh phản ứng lại rất nhanh và dùng hết sức mạnh, nhưng anh vẫn bị trói lại, kéo vào hồ nước chỉ trong vòng chưa tới 1 giây. Trong đầu anh chỉ kịp nghĩ phải thoát khỏi nó!

Anh có thể cảm nhận được cả người mình đã bị kéo vào trong hồ nước... Cảm giác ấy thực sự giống như là đang bị cả đất trời khóa lại, rồi chèn ép, cực kỳ khó chịu và cảm thấy khủng hoảng, sợ hãi.

Tô Minh giãy giụa theo bản năng, nhưng chẳng có ích gì. Sau khi phí công giãy giụa mấy chục giây, cuối cùng anh cũng bình tĩnh lại, rồi dùng thần hồn cảm nhận xung quanh. Vừa cảm nhận, đã thấy vô cùng vô tận!

Trước đó, khi chưa rớt vào hồ nước, chỉ dùng mắt thường nhìn thì thấy hồ nước cũng không lớn. Nhưng lúc này, khi chìm trong hồ, lại cảm thấy nó cực kỳ rộng.

Chẳng mấy chốc.

"Hử?", Tô Minh bỗng cảm thấy hình như hồ nước đang ngày càng nóng lên.

Vả lại, mỗi một giọt nước trong hồ đều như có sự sống, cực kỳ táo bạo và sinh động. Chúng không ngừng chui vào người anh từ trong lỗ chân lông, tai, mắt, mũi, miệng.

"Thuốc?", sau đó, Tô Minh bèn cảm giác được vị thuốc.


Dường như những giọt nước đang cuồn cuộn không ngừng chui vào trong người mình có... có chứa một lượng thuốc khổng lồ đến khó tin. Và nước thuốc ấy chỉ nhằm vào xương ống tay, ống chân. Sau khi chui vào cơ thể, chúng cũng không cần mình dẫn đường, đã lập tức xông về phía tay chân của anh.

Nó rất đau, cực kỳ đau.

Mỗi một cen-ti-met trên ống xương đều như bị kim đâm, đau thấu tim.

Tô Minh chợt muốn hét lên thật to, tiếc là ở dưới nước nên không thể làm được. Giờ trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ, đó là đừng nói mỗi một giọt nước trong hồ đều là thiên tài địa bảo, được luyện chế từ đủ loại thảo dược nhé?

Suy nghĩ ấy vừa xuất hiện thì anh cảm thấy có lẽ mình đã đoán đúng.

Tô Minh bình tĩnh lại, nếu biết hồ nước này có lợi cho mình, còn giúp mình rèn luyện tay chân, vậy còn lo lắng gì nữa?

Chắc hẳn chúng đều xuất phát từ tay lão Trang, anh cũng không thể phụ lòng mong đợi của ông ta được.


Tô Minh nghiến răng, cố gắng nhịn xuống cơn đau thấu tim ấy, thầm hét lên: "Kho tàng huyết mạch, nuốt cho tôi!"

Anh đang hấp thu nước thuốc.

...

...

...

Mấy ngày sau, năm ông lão ngồi ở bàn trà cạnh hồ chỉ còn biết mở to mắt, ông trừng tôi, tôi trừng ông, không ai mở miệng, y như năm bức tượng im lìm.

Bỗng nhiên, lão Trang chợt mở miệng phá tan bầu không khí: "Kiếp Trì mở rồi, nhóc Tô phải lên rồi còn vào đó nữa".

"Chắc... chắc sắp ra rồi, hầu như toàn bộ nước thuốc trong hồ đều đã bị cậu ta hấp thu, kiểu gì cũng phải ra thôi", lão Hoàng run giọng nói, sau đó lại cạn lời quay sang nhìn lão Trang: "Lão Trang, rốt cuộc thì sao ông lại gặp được một yêu nghiệt đỉnh cấp không cách nào hình dung được, có thể khiến cái gọi là thể tu và những tu giả võ đạo bị đả kích đến nỗi muốn chết quách đi cho rồi vậy?"

Lão Hoàng hạn hán lời luôn.

Bình Luận (0)
Comment