“Ở đó không có hạn chế về quy luật và nền văn minh, võ đạo sinh sôi tương đối tự do, vạn nhà tụ họp, phát triển phồn vinh”.
“Ví dụ như thành Ly Đỉnh thậm chí là một thành trì, nơi những thiên tài của yêu thú và yêu ma, yêu nghiệt của loài người có thể cùng nhau hội họp,... hơn nữa còn có thể chung sống trong hòa bình”.
“Nếu đổi lại là Kiếp Tông chúng ta, nếu một tên yêu thú hay yêu ma nào đó dám xuất hiện thì sớm đã bị săn lùng tới chết rồi”.
“Nói tóm lại, thành Ly Đỉnh có lẽ là một thành trì với tính bao dung đặc biệt lớn mạnh thuộc về người trẻ tuổi, nơi mà tất cả các loài sinh linh như con người, yêu thú, yêu ma… đều có thể cùng tồn tại”.
“Cậu hẳn cũng đã nghe nói qua về tính cách của Tuyết Nhi, con bé từ nhỏ đã bị chiều hư rồi, thích lấy việc ức hiếp và trêu chọc người khác làm thú vui. Ngày thường càn quấy bậy bạ trong thành Kiếp còn được”.
"Hơn 7.000 năm trước, nó lén lút chạy tới thành Ly Đỉnh làm càn, bị một cô gái tên là Vưu Thanh Nhi trong thành Ly Đỉnh giáo huấn, lần đó sau khi trở lại, Tuyết Nhi rất hiếm khi tìm bổn tông chủ để muốn một vài chí bảo, bao gồm một chút tài nguyên võ đạo, hơn nữa, còn vô cùng nghiêm túc chìm đắm trong tu luyện, nâng cao thực lực”.
"Không mất bao lâu, nó lại hào hứng bừng bừng bí mật rời đi, vẫn là tới thành Ly Đỉnh kia, muốn tìm người cô gái tên Vưu Thanh Nhi kia báo thù, chẳng ngờ tới, vẫn là nhận lấy thất bại, lần thách đấu thất bại đầu tiên còn khá thảm thương, sau khi quay lại lần nữa, con bé càng thêm điên cuồng tu luyện, đột phá rồi lại đột phá, tất cả chỉ vì trả thù”.
“Tính cách nó cũng ngang bướng, từ nhỏ tới lớn cũng chưa từng chịu yếu thế lần nào, vậy mà phải chịu thua thiệt trên tay Vưu Thanh Nhi kia, đương nhiên là muốn tìm lại thể diện, đây ngược lại cũng là một chuyện tốt, ít nhất Tuyết Nhi cũng đã nỗ lực tu luyện sau khi chịu phải kích thích từ Vưu Thanh Nhi”.
“Cũng chính vì lý do này, bổn tông chủ cũng không ngăn cản con bé tới thành Ly Đỉnh cùng Vưu Thanh Nhi hết lần này qua lần khác báo thù, cứ như vậy tám nghìn năm qua đi, theo như tôi được biết, Tuyết Nhi đã tới thành Ly Đỉnh mười ba lần rồi, mỗi lần đều tìm tới Vưu Thanh Nhi để phục thù nhưng đều ảo não thất bại trở về.
“Sáng sớm hôm nay lại đi rồi. Có lẽ kết quả cũng tương tự những lần trước”.
“Tuy nhiên, ngược lại không cần lo lắng về vấn đề an toàn, mặc dù mỗi lần Vưu Thanh Nhi kia đều khiến Tuyết Nhi thua không còn manh giáp, nhưng cũng không thực sự khiến con bé phải chịu trọng thương. Tôi cũng đã chào hỏi với nền văn minh Vưu Uyên phía sau Vưu Thanh Nhi đó rồi. Hơn nữa, trong tay Tuyết Nhi còn có lá bùa dịch chuyển tức thời cấp bậc vô thượng mà tôi đưa cho và một vài chí bảo hoàn toàn có thể bảo đảm tính mạng hoặc chạy trốn”.
...
Tô Minh không hiểu sao muốn phá lên cười.
Trì Thương Tuyết bị một cô gái khác dạy dỗ mười ba lần, hôm nay là lần thứ mười bốn?
Ha ha ha…
Kẻ ác vẫn bị kẻ ác ra tay trừng trị?
Khá thú vị.
“Thành Ly Đỉnh sao? Vậy tôi cũng tới đó xem xem”, Tô Minh nổi lên chút hứng thú: “Tông chủ, để tôi đến đó xem sao”.
Rất nhanh, Tô Minh liền biết được vị trí chính xác của thành Ly Đỉnh từ Trì Chân Phong bên kia, cách thành Kiếp không xa.
Anh không trì hoãn thời gian mà ẩn mình vào hư không, một đường đi thẳng tới thành Ly Đỉnh. . Truyện Mạt Thế
“Có lẽ mất khoảng nửa ngày mới tới nơi”, Tô Minh di chuyển trong hư không giống như dẫm trên đất bằng, cả người như dung hòa làm một thể vào quy tắc hư không, tốc độ nhanh tới dọa người, nhưng lại trông rất thư thái.