Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 2731

Nhưng mà.

Ông ta còn chưa nói xong hai chữ Cố Thần.

Bên trong không gian còn chưa tan hết khói bụi do lá cờ Đại Thông Thiên Âm Dương phát nổ kia, thế nhưng... thế nhưng... vẫn còn một bóng người đang ẩn hiện, hơn nữa người kia còn mở miệng nói chuyện.

Trong lúc người đó đang nói thì loại năng lượng hung tàn đang chuyển động trong không gian cũng đã tan biến hoàn toàn.

Bây giờ, bọn họ mới có thể nhìn thấy rõ được.

Đó là Tô Minh.

Đây cũng không phải là điều quan trọng!

Điều quan trọng ở đây là, Tô Minh trông có vẻ...

Có vẻ như trên phần da ở cánh tay mà Tô Minh để lộ ra, có một ít vết thương nhỏ đang rỉ máu.


Trông có vẻ như chỉ là vài vết xây xát nhẹ mà thôi!

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều hít thở không thông.

Đầu của bọn họ như muốn nổ tung.

Choáng váng.

Vô số ánh mắt đổ dồn vào người Tô Minh.

Mà đây chỉ mới là mở đầu mà thôi, ngay sau đó, chỉ trong vòng không tới một nhịp thở, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy những vết thương trên cánh tay của Tô Minh nhanh chóng lành lại.

Ồ.

Sau đó, Tô Minh hoàn toàn lành lặn, không bị chút tổn thương nào.

"Tôi bảo này, anh xúc động như vậy làm cái gì? La hét, kêu gào nhức hết cả đầu!", trong khung cảnh tĩnh lặng này, Tô Minh nhìn Cố Thần, thật hết nói nổi với anh ta.


Tô Minh thật sự hết nói nổi.

Thật ra, nếu như anh muốn thì vừa nãy, cho dù lá cờ Đại Thông Thiên Âm Dương có tự phát nổ một cách bất ngờ thì anh vẫn có năng lực tránh được vụ nổ đó.

Bởi vì kiếm tâm của anh quá vững vàng và anh còn có được kho tàng huyết mạch của một thiên tài nên khi nguy hiểm đến gần, trái tim anh sẽ lập tức đập nhanh lên, đó là một loại cảnh báo bằng trực giác.

Nếu như anh chịu phát huy thân pháp và pháp tắc không gian tới giới hạn cao nhất thì ít ra anh cũng đảm bảo được bản thân sẽ tránh được bảy phần năng lượng tới từ vụ nổ do lá cờ Đại Thông Thiên Âm Dương gây nên.

Hơn nữa, nếu tính đến trường hợp xấu nhất, cho dù Tô Minh không thể tránh được thì anh vẫn còn có một dung khí là bia Huyền Diệu, bia Huyền Diệu không chỉ là dung khí mà nó còn có cấp bậc cao hơn cả lá cờ Đại Thông Thiên Âm Dương, nó chính là dung khí thượng phẩm, nó hoàn toàn có năng lực khắc chế được sức mạnh nhờ tự phát nổ của lá cờ Đại Thông Thiên Âm Dương, nhưng Tô Minh không muốn sử dụng nó một cách lãng phí như vậy.

Nguyên nhân hết sức đơn giản, anh có một chút tò mò về mức độ chịu đựng của bản thân.

Dù sao đi nữa thì mức độ chịu đựng của thân thể anh cũng rất đáng sợ, nhất là lúc còn ở Kiếp tông, anh đã được chuyên gia hàng đầu như lão Trang hỗ trợ rèn luyện thân thể gần mười nghìn năm, anh cũng không biết rốt cuộc thân thể của mình đã đạt tới trình độ nào rồi, vừa hay, anh có thể dùng vụ nổ của lá cờ Đại Thông Thiên Âm Dương để đánh giá lại, loại cơ hội tốt này không phải lúc nào cũng có.

Cho nên, nói đến cùng, ở trong mắt của Tô Minh, lá cờ Đại Thông Thiên Âm Dương tự phát nổ cũng chẳng là cái thá gì cả.

Đúng vậy, chẳng là cái thá gì cả.

Một thứ như vậy cũng xứng đáng để Cố Thần hưng phấn tới mức suýt ngất xỉu sao? Dù sao đi chăng nữa thì anh ta cũng là một tu giả võ đạo, động một chút liền la hét, kêu gào, không có một chút khí chất mà một tu giả võ đạo cần phải có.

"Mày... mày...mày...", tuy Tô Minh chẳng nói thêm gì nữa nhưng trái tim của Cố Thần như sắp vỡ vụn!

Bình Luận (0)
Comment