Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 2798

Diễm Huyền Kình không kiểm soát được bản thân.

Thật sự là nổi giận đến mức mất kiểm soát.

Đó là bởi vì Huyền Võ Tiên Quy khinh người quá đáng.

Về thử thách của Huyền Võ Tiên Quy, Diễm Huyền Kình cũng biết đến, còn may mắn được xem qua hai lần.

Cảm nhận của ông ta chính là, thử thách của Huyền Võ Tiên Quy là trò đùa ác ý, chỉ đơn giản là muốn tra tấn mấy người muốn đi tìm chết.

Căn bản là không có khả năng thông qua thử thách.

Mà thử thách đi vào trong toà thành trì màu vàng này, Huyền Võ Tiên Quy đã từng dùng một lần. Cái thành trì chó má gì chứ, đó chính là một mê cung. Mê cung tử vong! Gần như không tồn tại đường sống trong mê cung!

Hàng tỷ năm trước, ông ta từng nhìn thấy Huyền Võ Tiên Quy dùng mê cung tử vong này để thử thách một đệ tử của Chúng Sinh các, đó là một kẻ không may mắn.


Lúc ấy, tất cả mọi chuyện trong mê cung tử vong, mọi người ở bên ngoài đều có thể quan sát rõ ràng. Cho nên, đối với mê cung tử vong này, Diễm Huyền Kình tương đối kiêng kị, thậm chí là sợ hãi.

Diễm Huyền Kình có thể khẳng định, cho dù chính bản thân ông ta tiến vào trong mê cung tử vong kia, chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều.

Thằng nhãi Tô và cô nhóc Mạc đi vào trong đó…

Diễm Huyền Kình thực sự không thể tưởng tượng được đến chuyện hai người còn có thể sống sót mà thông qua thử thách.

“Huyền Võ Tiên Quy chết tiệt!”, Diễm Huyền Kình không nhịn được mà tức giận mắng một câu, hô hấp càng thêm nặng nề, trong đầu ông ta xoay chuyển đủ loại biện pháp, hy vọng có thể cứu được người, đáng tiếc, một đống ý tưởng ông ta nghĩ ra đều bị bác bỏ ngay trong đầu, thật lâu sau đó, chỉ còn lại tuyệt vọng, không có biện pháp gì có thể cứu được người.

“Thật hối hận! Sớm biết có ngày hôm nay, tôi đã không nhận thằng nhãi Tô làm đệ tử, thật không nên! Hại thằng nhãi Tô!”, sâu trong đôi mắt của Diễm Huyền Kình lộ ra sự hối hận cùng đau khổ.

Cùng lúc đó.


Trong bí cảnh.

Vùng đất Tiên Khôi.

Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn đang đứng ở trước cửa mê cung tử vong.

Ánh mắt Tô Minh trở nên sâu thẳm, anh muốn nhìn thấy mê cung tử vong này, nhưng đáng tiếc là nhìn không thấu.

“Tô Minh, em có một loại trực giác rất mãnh liệt, rất nguy hiểm”, Mạc Thanh Nhạn nhỏ giọng nói: “Hơn nữa, con rùa già kia cản bản là không có ý tốt, ánh mắt nó nhìn anh, giống như một con sói đói nhìn thấy món thịt ngon tuyệt”.

“Đừng nghĩ nhiều như vậy, trước hết cứ thông qua thử thách mê cung này đi đã”, Tô Minh sao có thể không rõ ràng chuyện này? Ánh mắt của Huyền Võ Tiên Quy nhìn chằm chằm anh, so với Mạc Thanh Nhạn hình dung còn đáng sợ hơn, đó là một loại hưng phấn được mạnh mẽ kìm nén, là khát vọng tham lam.

Nhưng mà hiện tại, nó là dao, còn mình là thịt trên thớt.

Nếu như trực tiếp trở mặt, chỉ sợ sẽ phải đối mặt với cái chết ngay lập tức.

Ngược lại, nếu chúng ta lá mặt lá trái, cẩn thận từng bước, thì sẽ có cơ hội sống sót.

Bình Luận (0)
Comment