Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 2875

Không gian chỗ Tô Minh trở thành tụ điểm tập trung của công kích sóng âm, từ xa nhìn lại giống như mặt hồ yên ắng bị ném một quả bom xuống vậy.

"Công kích sóng âm của 99 con Huyết Nộ giao long, cho dù là bổn tọa cũng phải đối phó cẩn thận", thánh tôn Minh Nguyệt lẩm bẩm tự nói, sắc mặt có chút ngưng trọng.

Còn trên chiến trường cổ, ngoại trừ mấy trăm người ít ỏi đám Diễm Huyền Kình, Mạc Thanh Nhạn ra, một hai trăm vạn người thề từ bỏ Chúng Sinh các đó lúc này đang thảm thiết kêu rên, khóc lóc thống khổ, điên cuồng chạy trốn. Một mảng hỗn loạn, máu tươi tung tóe, sinh mạng tựa như sao băng đang nhanh chóng rơi xuống. Mặc dù tấn công sóng âm của 99 con Huyết Nộ giao long chủ yếu chỉ tập kích Tô Minh, nhưng cũng có một phần sóng âm tản phát ra xung quanh, đó đâu phải là thứ mà một hai trăm vạn người cũ của Chúng Sinh các đó có thể chống đỡ được, đại bộ phận đệ tử tạp dịch và đệ tử ngoại môn trong đó do thực lực yếu kém mà nháy mắt nổ tung, đệ tử hạch tâm và một vài cao tầng cũng miễn cưỡng chống đỡ, nhưng cũng bị trọng thương, rất thê thảm.

Đối lập với đám người Diễm Huyền Kình, Mạc Thanh Nhạn, Trầm Dã, mấy trăm người này được một tầng tiên nguyên bàng bạc bao phủ, chiếc lồng tiên nguyên này đương nhiên đến từ Tô Minh... thoải mái ngăn cản những công kích tản phát đó.


Còn bản thân Tô Minh lại càng lười không cần dùng tiên nguyên bao phủ, thân thể chí cường chính là lá chắn thiên nhiên...

"Không không không, cứu chúng tôi với, a a a a... ", rất nhiều thành viên cũ của Chúng Sinh các hết sức tuyệt vọng, kêu thảm, ôm lấy đầu mình, cũng không còn quan tâm thất khiếu đang chảy máu vì chấn động sóng âm mà điên cuồng xông tới chỗ đám người Diễm Huyền Kình, dù sao nhìn đám người Diễm Huyền Kình lúc này dường như không hề phải chịu một chút tấn công nào, không hề có chút thương thế nào. Đứng giữa sống chết, dục vọng muốn được sống mãnh liệt, không còn quan tâm đến thể diện mặt mũi nữa, chỉ muốn lao đến bên cạnh đám người Diễm Huyền Kình, tìm kiếm sự che chở.

Đáng tiếc, vừa đến cách mấy chục mét phía trước mấy trăm người Diễm Huyền Kình thì đột nhiên thế nào cũng không thể tiếp cận thêm được nữa, bị chiếc lồng tiên nguyên chặn lại!

"A a a... không! Lão Diễm, cứu chúng tôi với! Lão khốn Diễm, ông thấy chết không cứu sẽ không được chết yên ổn đâu, a a a...", đám người tiền Chúng Sinh các này bị cản lại, đã tuyệt vọng liền phẫn nộ chửi bới, gào rống, không cam lòng đập lên chiếc lồng tiên nguyên, nhưng vô dụng, chỉ có thể rơi vào cái chết.

Diễm Huyền Kình đứng nhìn, ánh mắt không có bất cứ dao động cảm xúc nào.

Tại sao Tô Minh chỉ cứu mấy trăm người mình như thế này, là do vừa nãy Diễm Huyền Kình đã truyền âm cho Tô Minh, nói với Tô Minh tất cả những chuyện đã xảy ra trước đó ở chiến trường cổ, cũng như những người tiền Chúng Sinh các này vì để bảo vệ mạng sống của bản thân mà đã rời bỏ Chúng Sinh các.

Đương nhiên Tô Minh sẽ không rảnh mà đi bảo vệ những người này.


Cho nên, Diễm Huyền Kình chỉ lạnh lùng nhìn những gương mặt thất sắc, đang trong tình trạng thê thảm bên ngoài chiếc lồng tiên nguyên.

"Đáng chết!", Trầm Dã cũng hừ lạnh một tiếng, lạnh nhạt nhìn vô số người đang chết thảm bên ngoài chiếc lồng tiên nguyên.

Đương nhiên, những người này đều không quan trọng, không gây quá nhiều chú ý, rất nhanh đám người Diễm Huyền Kình, Trầm Dã, Mạc Thanh Nhạn đều nhìn về phía Tô Minh.

An nguy tính mạng của Tô Minh mới là thứ quan trọng nhất.

Chợt thấy, Tô Minh đứng lơ lửng giữa không trung, coi như không thấy công kích sóng âm của 99 con Huyết Nộ giao long. Không bị thương dù chỉ một cọng lông, ngược lại, gương mặt anh còn lóe lên thần sắc trào phúng.


"Sao có thể?", xa xa, thánh tôn Minh Nguyệt chết lặng nhìn chằm chằm vào Tô Minh, không dám tin, như nhìn thấy quỷ, nhất thời ánh mắt liền trở nên âm trầm bất định.

Đúng lúc này.

"Kêu cái gì mà kêu? Ồn ào!", Tô Minh đột nhiên ngẩng đầu lên, nói.

Còn chưa dứt lời, thân hình của anh chợt lóe lên, nhanh đến mức khiến người khác rét lạnh, nhanh đến mức còn không có tàn ảnh.

Bình Luận (0)
Comment