Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 2894

Chỉ cần Minh Nguyệt Thánh tôn vâng lời hơn, bớt đi một chút đố kỵ, vì tông môn mà suy nghĩ, bớt kiêu ngạo và hành xử tùy tiện, thái độ thành khẩn hơn một chút, dang tay giúp đỡ Tô Minh, tạo được hảo cảm với Tô Minh và sư tôn của anh là Diễm Huyền Kình thì xác suất Tô Minh gia nhập Cực Kiếm các chắc chắn sẽ rất lớn!

Một ván bài tốt cứ như vậy bị Minh Nguyệt Thánh tôn quậy tới rối tung.

Lửa giận của người trung niên khoác áo bào trắng đã cuồn cuộn ngất trời tới mức bản thân cũng không thể kiềm chế được nữa, thậm chí muốn đốt cháy cấp độ của bản thân.

“Các chủ, tôi… tôi… tôi…", Minh Nguyệt Thánh tôn đã sợ tới mức từng sợi lông măng trên người đều phát run.

“Cô không chỉ đáng chết, mà cả bạn bè bố mẹ của cô cũng đều phải chết! Nếu không khó mà giải được mối hận trong lòng tôi!”, người trung niên áo bào trắng gầm lên, buông ra những từ ngữ tàn nhẫn và hung ác, giọng nói càng trở nên khàn đặc, chỉ bóp chết Minh Nguyệt Thánh tôn e rằng không đủ để nguôi ngoai cơn giận trong lòng đang cháy bừng trong ông ta.

Còn chưa dứt lời.


“Bùm…”, người trung niên mặc áo bào trắng vung tay, liền có một thanh kiếm chém ra, không hề nương tay mà dồn toàn lực, đôi tay hạ xuống, vững vàng, đâu phải là chiêu thức mà Minh Nguyệt Thánh tôn có thể ngăn cản lại? Trong cơn tuyệt vọng, kinh hoàng còn có hối hận vô tận, chỉ nghe thấy một tiếng ‘bùm’, toàn thân cô ta vỡ nát thành một màn sương máu, ngay cả thần hồn cũng thành hư không.

“Chết tiệt!”, sau khi chém chết Thánh tôn Minh Nguyệt, người trung niên kia hung tợn chửi rủa một câu, lồng ngực ông ta phập phồng lên xuống, tâm trạng thực sự không thể bình ổn lại, hơn mười chấp kiếm giả của Cực Kiếm các đều run rẩy, sợ hãi tới mức quỳ sụp xuống đất, lo sợ người trung niên kia sẽ trút giận lên đầu mình.

May mắn thay, tuy rằng người trung niên phẫn nộ tới cực điểm nhưng sau khi giết chết Thánh tôn Minh Nguyệt, tốt xấu gì cũng bình tĩnh lại ba phần.

Ông ta hít sâu một hơi rồi nhìn về phía Tô Minh.

Đúng lúc nhìn thấy Tô Minh tùy ý bắn ra một tia kiếm quang kiếm nguyên.

“Vụt!”


Tia kiếm quang kiếm nguyên này vẫn như cũ lặng lẽ không một tiếng động, xem chừng vẫn tầm thường, vẫn ở tốc độ cực hạn, vẫn vô cùng nhỏ bé.

Kiếm quang kiếm nguyên lần này khóa chặt Diêu Phong, hay nói chính xác hơn là con ngươi đẫm máu của Diêu Phong.

“Không hay rồi!”, Diêu Phong vốn còn đang choáng váng trước tư thế vô địch khi một đạo kiếm quang tiên nguyên của Tô Minh chém đứt ‘long ấn sơn hà xã tắc’ của Mạc Thiên Hành, lại bỗng nhiên cảm nhận được hương vị tử vong không cách nào hình dung ập tới, sắc mặt ông ta điên cuồng biến đổi, mãnh liệt ngẩng đầu, khuôn mặt già nua tràn ngập kinh sợ, hoàn toàn theo bản năng, ông ta thi triển thân pháp, quy luật không gian cũng vận dụng tới cực điểm, vừa nhấc chân liền muốn chạy, động tác lưu loát kinh người, sải bước giẫm nát một khung trời, hư không và thực không dưới sự dao động thân hình của ông ta cũng hóa thành chân không, dư ảnh mờ nhạt, giống như một bóng ma, có thể so sánh với dịch chuyển tức thời.

Tuy nhiên.

Vô dụng.

Cho dù Diêu Phong dồn toàn lực nhưng vẫn không thể cảm nhận được kiếm quang tiên nguyên mà Tô Minh đánh ra vẫn đang khóa chặt trên người mình, một chút cũng không có.

Chuyện này sao có thể?

Diêu Phong càng trở nên tuyệt vọng.

Bình Luận (0)
Comment