Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 2907

Bị dọa tới ngu ngốc.

Người đàn ông của Diệp Mộ Cẩn vậy mà có thể giết chết cường giả ở cảnh giới Tru Mệnh tầng một trong nháy mắt với chỉ một đường kiếm?

Điều đó không phải có nghĩa là, người đàn ông của Diệp Mộ Cẩn cũng có thể một chiêu chém giết cả trăm nhà họ Ô, một trăm Thất Huyền Phần Thiên Tông hay sao?

“Tiền bối, tôi… tôi, người có thể dẫn tôi đi gặp anh Tô được không? Đã hơn mười nghìn năm tôi không gặp anh ấy rồi, tôi…”, đôi mắt đẹp của Diệp Mộ Cẩn đã đong đầy nước mắt, cô nhìn hướng người trung niên áo bào trắng khẩn thiết thỉnh cầu, đúng vậy, cô đã rất lâu rất lâu không được gặp Tô Minh, tưởng niệm trong lòng đã tràn đầy. Trên thực tế, trong mười nghìn năm qua cô nỗ lực tu luyện, không ngừng nâng cao thực lực, thậm chí trong khoảng thời gian này, từ nền văn minh cấp một đến nền văn minh cấp sáu, động lực lớn nhất để lập lên phép màu như vậy cũng đều là vì muốn đuổi kịp bước chân của anh trên con đường võ đạo, bằng cách này, tương lai mới có thể ở bên cạnh anh thật tốt.

“Đương nhiên có thể!”, người trung niên gật đầu, đáy lòng lại vui mừng khôn xiết, việc ông ta muốn làm nhất lúc này chính là đưa Diệp Mộ Cẩn tới gặp Tô Minh, nếu vậy, công lao của bản thân và Cực Kiếm sẽ rất lớn, mới có thể khiến Tô Minh nợ ân huệ càng rõ nét và in sâu vào lòng người hơn.

Ngay sau đó, người trung niên áo bào trắng bỗng nhiên tùy ý vung lên một trảo về phía Ô Lâm Lâm còn có bà lão áo đen cùng toàn bộ người của nhà họ Ô.

Đột nhiên một chưởng ấn hình kiếm giống như lồng giam không gian, chụp lấy Ô Lâm Lâm cùng những người khác vào trong lòng bàn tay.


Dù cho người nhà họ Ô có vùng vẫy thế nào cũng không thoát được.

Đồng thời sẽ không tổn hại đến tính mạng của những người nhà họ Ô này.

Người trung niên áo bào trắng chuẩn bị đưa Ô Lâm Lâm và những người còn sống tới Chúng Sinh các, đích thân giao lại cho Tô Minh xử lý.

Như vậy mới là cách xử trí tuyệt vời nhất.

“Vậy thì cô Diệp, mời”, sau khi người trung niên dùng chưởng ấn hình kiếm giam cầm nhóm người Ô Lâm Lâm liền làm động tác mời đối với Diệp Mộ Cẩn đồng thời còn đưa cho cô một bình đan dược trị thương đỉnh cấp trong đỉnh cấp, là loại đan dược dưỡng thương mà người trung niên ngày thường còn không nỡ dùng.

Diệp Mộ Cẩn uống một viên đan dược xong lập tức cảm thấy vết thương trong cơ thể nhanh chóng được cải thiện, vô cùng thần kỳ, có lẽ cấp bậc của bình đan dược này đặc biệt cao, cô không kìm được mà chắp tay, cảm kích nói: “Cảm ơn tiền bối”.


Tiếp đó.

Người trung niên áo trắng cùng với chưởng ấn không gian hình kiếm kia lao vút lên trời.

Tình trạng thương tích của Diệp Mộ Cẩn đã tốt hơn một chút, cô cũng bay thẳng lên trời, cách phía sau người trung niên vài trăm mét.

Người trung niên ở một bên vừa chú ý tới tình trạng của Diệp Mộ Cẩn, lo sợ ngộ lỡ vết thương của cô chuyển biến xấu, gặp phải bất trắc gì trong hư không này thì sao? Một mặt vừa duy trì tốc độ hướng về Chúng Sinh các của bản thân, tốc độ của ông ta không nhanh là để cho Diệp Mộ Cẩn có thể theo kịp.

Vì vậy đã tiêu tốn mất một tiếng đồng hồ.

“Tiền bối, tôi có thể tăng tốc rồi, vết thương của tôi đã hoàn toàn được chữa lành rồi”, Diệp Mộ Cẩn nói.

Nghe vậy người trung niên áo bào trắng lập tức tăng tốc, kỳ thực ông ta cũng rất chờ mong được gặp mặt Tô Minh.

Thời gian dần trôi.

Bình Luận (0)
Comment