Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 2909

Hai người đắm chìm trong nụ hôn nóng bỏng, dường như muốn dung nhập đối phương vào thân thể mình mới thỏa nỗi nhớ mong trong lòng.

Không ai làm phiền.

Một lúc lâu sau.

Tô Minh buông thân thể xinh đẹp của Diệp Mộ Cẩn, nhẹ giọng nói: “Mộ Cẩn, xin lỗi, lâu như vậy…”

Anh chưa từng trở lại.

Sau đó, lông mày của anh liền cau chặt, trong mắt lại lóe lên một tia lạnh lùng: "Mộ Cẩn, trước đó em bị thương sao?”

Đúng vậy, anh có thể cảm nhận rõ nét vết thương của cô chỉ vừa mới hồi phục.


Hơn nữa, nó hẳn là còn đặc biệt nghiêm trọng, có lẽ là loại cửu tử nhất sinh kia.

Tô Minh đột nhiên quay đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên khoác áo bào trắng kia.

Chỉ với một cái liếc mắt, người đàn ông trung niên áo trắng gần như rơi từ trên không xuống dưới đất.

Hơi thở kìm nén lửa giận trong lòng Tô Minh không chút che giấu khóa chặt người trung niên kia, tương đối khủng bố.

Ít nhất, trong lòng người trung niên vào lúc này vô cùng kinh ngạc và sợ hãi, ông ta vậy mà phát hiện ra dường như Tô Minh còn mạnh mẽ hơn nhiều so với trong tưởng tượng của ông ta!

Tại khoảnh khắc này, ông ta thậm chí chắc chắn rằng khi Tô Minh chớp mắt giết chết Mạc Thiên Hành và Diêu Phong có lẽ vẫn chưa dùng toàn lực.

“Cậu Tô, xin đừng xúc động, vết thương của cô Diệp không liên quan tới tôi, ngược lại, là tôi đã cứu mạng cô Diệp”, người trung niên áo trắng hết sức kinh hãi, vội vã đáp, bị Tô Minh phong tỏa thực sự khiến ông ta rất hoảng loạn, lo lắng tới mức tốc độ nói chuyện cũng chậm hơn ba phần, sợ bị Tô Minh thẳng tay diệt trừ.


“Anh Tô, đúng vậy, là vị tiền bối này đã cứu em, nếu không…”, Diệp Mộ Cẩn cũng vội vàng tiếp lời.

Tô Minh thu lại khí tức, nắm chặt bàn tay nhỏ của cô: “Đem chuyện em bị thương từ đầu tới cuối nói lại cho anh nghe, một chữ cũng không thể thiếu”.

Trong giọng nói bình tĩnh của Tô Minh ẩn chứa cơn giận ngập trời!

Anh vốn là người bao che khuyết điểm.

Càng không nói đến việc, trong tất cả những người phụ nữ của anh, tuy trong lòng anh không phân ba bảy loại nhưng cũng có trình độ quan trọng khác nhau, suy cho cùng anh cũng là người, là người thì không thể hoàn toàn công bằng vô tư. Mặc dù anh không nguyện ý thừa nhận điểm này, nhưng đây chính là sự thực, trong số tất cả những người phụ nữ của mình, Diệp Mộ Cẩn chắc chắn là một trong những người quan trọng nhất, thậm chí còn là một trong số những người anh không thể đánh mất, có lẽ chỉ có thiên nữ mới có thể so sánh với vị trí của Diệp Mộ Cẩn trong trái tim anh.

Do đó, việc Diệp Mộ Cẩn bị thương thậm chí là thoi thóp chờ chết, cảm xúc lúc này của anh có chút mất khống chế, chỉ là đang cưỡng chế đè nén lại.

“Anh Tô, anh đừng tức giận, em… em nói…”, Diệp Mộ Cẩn nhỏ giọng đáp.

Cách đó không xa, người đàn ông trung niên áo bào trắng vừa căng thẳng vừa hưng phấn.

Căng thẳng là bởi ông ta có thể cảm nhận được hơi thở cuồng nộ của Tô Minh lúc này giống như một ngọn núi lửa bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào, chì là đang dằn lòng kìm nén lại mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment