Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 687



Một khi Tô Minh đồng ý thì có nghĩa là sẽ phải tặng không 100 ngàn viên linh thạch hạ phẩm cho Vu Khung rồi.

Liệu Tô Minh có thể lấy ra 100 ngàn viên linh thạch hạ phẩm không? Khả năng rất nhỏ.
Một khi không lấy ra được thì… Đến lúc đó, Vu Khung chính là chủ nợ, muốn di chết Tô Minh thế nào chả được.
“Không phải anh ta định đánh cược với Vu Khung thật đấy chứ?”, CỔ Kim lẩm bẩm.

Mặc dù thể diện quan trọng nhưng đâu quan trọng bằng tính mạng.

Con người Vu Khung từ trước đến nay đều là ‘ăn người
không nhả xương’, thủ đoạn tàn nhẫn vò cùng.


Mọi người đều nói CỔ Kim là ác ma, thủ đoạn nham hiểm nhưng ai biết rằng, để luyện được đao ý mà Vu Khung đã giết chết không dưới triệu người vô tội rồi?
Quý Thanh Hoà khẽ kéo vạt áo của Tò Minh, có chút sốt sắng như muốn nhắc Tò Minh đừng đồng ý.
Cô ta cảm giác Vu Khung vô cùng mạnh.
Đó là sức mạnh không thế địch lại được, vượt ngoài dự liệu của cô ta.
Cô ta nghĩ, Tô Minh nhất định sẽ thua.
Một phút sau, Tô Minh lắc đầu…
Nhất thời, vô vàn ánh mắt thất vọng nhìn lại nhưng cũng không quá bất ngờ.
Chỉ cần không phải là kẻ ngốc thì chắc chắn sẽ từ chối yêu cầu này của Vu Khung.
Nhưng trong lúc mọi người đang với cảm xúc hỗn tạp thì Tô Minh lên tiếng: “Cược 100 ngàn viên linh thạch hạ phẩm thì có gì thú vị chứ? Tôi không chơi trò trẻ con đó.

Nếu anh muốn cược thì chúng ta sẽ cược mạng với nhau”.
Tò Minh không phải là người thích gây chuyện thị phi nhưng khi có người bắt nạt anh thì… Ha ha… Kẻ đó sẽ phải chết.
Giết chết Vu Khung thì có thể trấn áp được những kẻ khác chăng? Ví dụ như Tống Kình Thương chẳng hạn.
Hừm! Theo như Tô Minh thấy, Tống Kình Thương và Vu Khung đều là những kẻ rác rưởi mà thôi.
Lời nói vừa dứt thì Quý Thanh Hoà ngồi ở bên cạnh Tò
Minh không ngừng run rẩy.

Cô ta ngẩng đầu lên nhìn Tô Minh, dưới tấm che mặt là khuôn mặt đẹp đã tái nhợt, đôi mắt đẹp trợn trừng với vẻ sốt sắng.
Còn Ngô Lập Tàng thì suýt nữa chết ngất.
Sắc mặt Tống Kình Thương cũng biến đổi, có chút chấn động.
CỐ Kim thì há hốc mồm, không kìm nổi mà liên tục lắc đầu.

Hàng triệu người ở trên võ trường đều không ngừng run rấy.

Họ tưởng rằng mình nghe nhầm.
Họ từng gặp những kẻ điên nhưng chưa từng gặp ai điên đến mức độ này.
Còn Vu Khung thì chau mày, đối phương vừa lên trước đã dám nói là cược mạng?
Nghe thấy câu này, hắn ta không nghĩ nhiều không được.
“Có cược không? Nếu không thì cút, đừng ở đây nói hươu nói vượn”, thấy Vu Khung có vẻ do dự nên Tô Minh lên tiếng, anh nói với vẻ chán ghét.
“Anh…”, sắc mặt Vu Khung đỏ ửng, có thể thấy hắn ta đã phẫn nộ đến cực độ.
Hắn ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh khiến khí tức xung quanh cũng bị ngưng tụ.
Nếu như có thế, hắn ta rất
muốn băm Tò Minh thành trăm m Ỏ m In_Mkưnri knn +o wỗm /nAm lw
Nếu như có thể, hắn ta rất muốn băm Tò Minh thành trăm mảnh.

Nhưng hắn ta vẫn còn lý trí, hẳn ta biết là không thế làm vậy.

Bởi vì đây là học viện Linh Võ, nếu làm thế thì thật là vô lễ, sẽ để lại ấn tượng không tốt.
Hắn ta hít một hơi thật sâu, sau đó nói: “Vậy thì cược mạng đi!”
Nói xong, Vu Khung xoay người rời đi.

Lúc xoay người, sắc mặt hắn ta vò cùng khó coi.
Nói thật, hắn ta không thích cược mạng, quá mạo hiểm.


Mặc dù hẳn ta nắm chắc 99% có thể đánh bại Tò Minh nhưng ngộ nhỡ?
Chỉ có điều, Tô Minh ở trước mặt mọi người nói muốn cược mạng với mình, vậy thì mình đúng là cưỡi hổ khó xuống rồi, không đồng ý không được.

Nếu không đồng ý thì hắn ta sẽ trở thành trò cười mất.
“Thằng khốn kiếp!”, Vu Khung thầm mẳng, hẳn ta đã phẫn nộ cực độ.
“Tò Minh! Cậu… Cậu… Cậu xốc nổi quá rồi”, sau khi Vu
Khung rời đi thì Ngô Lập Tàng run rẩy nói, lúc này ông ta chỉ biết thở dài.
“Hà tất phải…”, nếu nghe kỹ thì cũng có thể thấy giọng nói của Quý Thanh Hoà cũng đang run rẩy.
“Tòi nắm chắc được”, Tò Minh chỉ nói bốn chữ.
Đúng lúc này một giọng nói trầm đục già nua vang lên: “Hoan nghênh các vị đến với học viện Linh Võ”.
Lúc này nhìn lại thì thấy một ông lão buộc tóc, râu trắng, mặc áo dài màu trắng, khí chất tiên
nhân, vô cùng tao nhã, mặt mang theo nụ cười đứng trước tượng Linh Võ kiếm tiên ở giữa học viện Linh Võ.
Rõ ràng ông ta chỉ tiện miệng nói một câu nhưng âm thanh vang vọng khắp nơi, vô cùng trong trẻo.
Tò Minh nhìn kỹ ông lão đó một cái thì sắc mặt trở nên ngưng trọng.

Bởi thực lực của ông lão này vô cùng mạnh.


Bình Luận (0)
Comment