Cộng với tu luyện thành còng Long Ngục Kiếm, có thanh nguyên khí trong tay, cộng với 30 triệu kg sức mạnh, kết hợp với quy luật không gian và ‘Thiên Vẫn Kiếm’ thì Tò Minh có cảm giác hiện giờ nếu anh dốc hết sức xuất kiếm ra thì khéo còn xuyên thủng cả bầu trời nữa.
Chứ đừng nói đến việc thực lực tăng lên là anh chỉ có thể miễn cưỡng dùng được uy lực của Ma La Kiếm.
Dù sao thì lần bế quan này có được thu hoạch vô cùng lớn.
Nhưng đây vẫn chưa phải đã kết thúc.
Tô Minh không chọn xuất quan mà chuẩn bị tiếp tục tu luyện, định tu luyện chiêu thức thứ hai của ‘đại hoang vu quyền’.
Thời gian dần trôi, lại mấy ngày qua đi.
“Hừm! Không phải Tô Minh biết Mạnh Lăng này xuất hiện nên cố ý trốn đấy chứ? Sao? Bế quan một lần là định bế quan đến chết sao?”, Mạnh Lăng nói có chút không vui.
Hắn cảm thấy, mình cứ ở
học viện Linh Võ như này đúng là lãng phí thời gian.
Lại một buổi sáng sớm.
“Cheng, cheng, chengl”, tiếng chuông của học viện Linh Võ đột nhiên vang lên.
Chỉ khi xảy ra chuyện lớn thì chuông này mới vang lên.
Khi nghe thấy tiếng chuông này, ngoại trừ những người đang bế quan hay chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài thì tất cả mọi người đều tập hợp ở võ trường.
Rất nhanh, ở trên võ trường đều đã đông nghịt người.
Mạnh Lăng cũng ở đây, rất nhiều học viên đều nhìn về phía hắn với ánh mắt cung kính và sợ hãi.
Thời gian này Mạnh Lăng đã gây dựng danh tiếng khá lớn trong học viện Linh Võ.
Thậm chí, có nhiều học viên còn cảm thấy, Mạnh Lăng thật sự có tư cách khiêu chiến Tò Minh, thậm chí còn có thể thắng.
“Đợi lát nữa, sứ thần của đại lục Tinh Vũ sẽ xuống đây”, Lâm Chân Võ lên tiếng nói.
Õng ta vừa nói xong thì tất
cả mọi người ở đây đều vô cùng kích động.
Đại lục Tinh Vũ là một trong mấy đại lục đẳng cấp nhất ở tầng võ trung, còn mạnh hơn cả đại lục Tụng Thiên của Trần Thanh Minh nữa.
Sứ thần của đại lục Tinh Vũ đến đây đột ngột, nếu như được sứ thần để ý đến thì chẳng phải hiện giờ sẽ được bay đến đại lục Tinh Vũ sao?
Nhất thời, rất nhiều học viên đều đứng thẳng ưỡn ngực, có chút căng thẳng và mong đợi.
“Đại lục Tinh Vũ?”, Mạnh
Lăng lẩm bẩm.
Đại lục cũng tầm tầm đại lục Thanh Huyền của hắn, hắn cũng từng đến đó rồi.
Sau đó lại là quãng thời gian dài chờ đợi.
Đến một tiếng sau, một chiếc tàu con thoi hư không chầm chậm đáp xuống võ trường.
Sau đó, dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, có hai người bước ra từ tàu con thoi hư không.
Đó là một ông lão và một cô gái trẻ.
ông lão với tóc bạc phơ, mặc áo vải thò ráp màu vàng, tay cầm đại ấn.
Còn cô gái trẻ trông cũng được nhưng còn lâu mới bằng được đám người Quý Thanh Hoà, Hứa Như Ý và Lâm Thanh Loan.
Hơn nữa, giữa lông mày của cô ta hiện rõ vẻ khó gần, cộng với việc trang điếm đậm khiến cho người ta cảm giác người đẹp khó gần.
“Xin chào hai vị sứ thần!”, Lâm Chân Võ đi lên trước, khách khí nói.
Ông lão cười gật đầu, nói: “Viện trưởng Lâm khách khí rồi!”
Cô gái trẻ cũng ừm một
tiếng rồi hỏi: “Tò Minh đâu rồi?”
Cô ta nói vào chủ đề luôn, dường như có chút sốt sắng.
“Đây là cô chủ thứ ba nhà tôi, tên là Hoàng Linh Viện”, ông lão nói tiếp: “Nghe nói học viện Linh Võ xuất hiện một nhân tài yêu nghiệt siêu cấp tên là Tò Minh.
Không thể vùi dập nhân tài như vậy chứ? Hòm nay tôi và cô chủ đến đây là muốn gặp mặt cậu chủ Tô một chút.
Nếu như không có vấn đề gì thì còn muốn đưa cậu ấy đến đại lục Tinh Vũ”.
Thông thường mà nói, học viên mời sau khi vào học viện
Linh Võ một năm thì mới được bay đến tầng võ trung.
Nhưng Tô Minh lại là trường hợp đặc biệt, quá yêu nghiệt, thậm chí danh tiếng còn truyền đến các tầng võ trung.
Vì vậy, có sứ thần của tầng võ trung muốn ‘cướp’ Tò Minh đến chỗ mình thì cũng là bình thường thôi.
“Nhưng Tò Minh vẫn đang bế quan!”, Lâm Chân Võ có chút bất lực.
Quả nhiên, sứ thần của đại lục Tinh Vũ đến vì Tô Minh.
“Bế quan ư? Chẳng phải bây giờ bảo cậu ta xuất quan là được sao?”, Hoàng Linh Viện thản nhiên nói: “Sắp bay đến đại lục Tinh Vũ của chúng tôi rồi thì
bế quan cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi”.
Lời này của Hoàng Linh Viện khiến Lâm Chân Võ có chút lúng túng.
Những người khác có mặt ở võ trường cũng thấy không vui.
Câu này của Hoàng Linh Viện khiến người ta không có cảm tình.
Sứ thần thì to lắm sao?
Đại lục Tinh Vũ uy danh lắm sao?
Kiêu ngạo lắm sao?
Gì đến nỗi bắt Tô Minh lập tức xuất quan nữa?
Lúc một tu giả võ đạo đang bế quan tu luyện ghét nhất là bị người khác làm phiền và ép bắt xuất quan.
“Cò chủ! Hay là cô cứ ở học viện Linh Võ vài ngày, vui chơi ở Linh Võ Thành rồi chúng ta cùng đợi Tô Minh được không?”, Lâm Chân Võ ngẫm nghĩ rồi nói.
“Linh Võ Thành bé tí thế này thì có gì vui?”, Hoàng Linh Viện nói với vẻ mất hứng.
Õng lão ở bên cạnh cũng với vẻ bất lực.
Tính cách của cô chủ ba nhà ông ta vẫn luôn cứng nhắc như thế, nói năng không bao giờ nghĩ đến cảm nhận của người khác.
Đúng lúc này, mẳt cô ta đột nhiên sáng lên nhìn chằm chằm về phía trước.
“Cậu chủ Mạnh! Anh cũng đến đây sao?”, Hoàng Linh Viện lên tiếng nói rồi chủ động cất bước về phía Mạnh Lăng.
Nhất thời, sắc mặt của mọi người có mặt ở đây đều biến sắc.
Hoàng Linh Viện quen Mạnh
Lăng sao?
Quan trọng là cô ta còn gọi Mạnh Lăng là ‘cậu chủ’.
“Cô Hoàng!”, Mạnh Lăng cười, nói, tận sâu ánh mắt là vẻ bất lực.
Hắn cảm thấy, Hoàng Linh Viện có thân phận địa vị nhưng ngoại hình bình thường, cộng với tính cách nghiêm khắc cứng nhắc, còn kém xa sư muội Hứa NhưÝ của hắn.
Vì vậy hắn thật sự không có hứng thú, nhưng cò ta lại có ý với hắn.
“Cậu chủ Mạnh! Anh định đưa Tô Minh đến đại lục Thanh
Huyền của anh sao? Nếu như vậy thì tôi có thế nhường Tô Minh cho anh”, Hoàng Linh Viện nói với giọng nhẹ nhàng.
Rất nhiều học viên ở xung quanh lúc này mới hiểu được, hóa ra thân phận của Mạnh Lăng không hề đơn giản.
Chẳng trách lại có thực lực khủng khiếp như vậy.
“Cậu chủ Mạnh!”, ông lão cũng bước lại và nói với vẻ cung kính.
“Nhường ư? Tô Minh có nói sẽ đến đại lục Tinh Vũ của cò không? Vậy mà cô nói sẽ
nhường hắn cho người khác, nhường hắn cho tầng võ trung khác? Đúng là nực cười.
Người xấu lại còn hay nói linh tinh”, Hứa Như Ý lên tiếng nói.
Vô cùng thẳng thắn, dứt khoát.
Đúng vậy! Cô ta muốn dạy dỗ cho Tô Minh một bài học, bởi vì cô ta cảm thấy Tô Minh thật đáng ghét.
Nhưng thực lực và thiên phú võ đạo của Tò Minh vẫn khiến cò ta vò cùng nế phục.
Còn Hoàng Linh Viện ở trước mặt lời nói chả ra làm sao,
còn nói nhường Tô Minh cho người khác, rồi lại bắt Tô Minh xuất quan ngay lập tức, đúng là đáng ghét.
Hứa Như Ý cảm thấy, Hoàng Linh Viện còn đáng ghét hơn cả Tò Minh.
Hứa Như Ý nói năng cũng không nể nang gì, cô ta mắng chửi Hoàng Linh Viện là ‘đã xấu người còn nói lời vớ vẩn’.
“Đồ tiện nhân! Cô là ai? Muốn chết à?”, Hoàng Linh Viện ngây người ra, sau đó nhìn về phía Hứa Như Ý giống như bị giẫm phải đuôi, giọng nói đầy sát ý.
Sau khi mắng chửi xong, cô ta tàn nhẫn căn dặn ông lão ở bên cạnh: “ông Ngụy! Tôi muốn cô ta sống không bằng chết”.
Lâm Chân Võ vừa định nói gì đó thì Mạnh Lăng lại lên tiếng trước: “Cô Hoàng bớt giận! Cô ấy là sư muội của tòi, còn ít tuổi nên không hiểu chuyện, tôi xin lỗi thay cò ấy”.