“Tai Ách Chỉ!”, cùng lúc đó, sau khi pháp thân hoàn chỉnh hiện ra, bà lão họ Ngụy cũng thở phào một hơi.
Nhưng, sát khí của bà ta với Tò Minh lại càng trở nên nồng nặc hơn.
Mức độ biến thái của Tô Minh khiến bà ta kinh hồn bạt vía đến nỗi không nói nên lời.
Đối đầu với một yêu nghiệt như thế này, phải giết chết, nhổ cỏ tận gốc luôn.
Vì thế, bà ta mới dùng “Tai Ách Chỉ”.
Chỉ thấy, bà ta giơ ngón tay lên nhấn một cái.
Pháp thân cũng làm theo.
Trên ngón tay khổng lồ của pháp thân hiện lên tầng tầng lớp lớp sóng gợn, cùng lúc ấy, khí thế hủy diệt, tàn ác cùng cực, mai một, thối rữa… không ngừng dao động, rồi ngưng tụ lại một chỗ thành một dấu vân tay đen tuyền.
Dấu vân tay ấy nhấn thẳng về phía nhát kiếm kia của Tò Minh!
Pháp thân Chân Vương phát động một chỉ ấy, bản thân nó đã mạnh, dấu vân tay kia càng mạnh hơn.
Trong lúc nhấn tới, cả đất trời như bị mai một hoàn toàn.
Toàn bộ kiến trúc của học viện Linh Võ lập tức biến mất.
Giờ phút này, hàng chục triệu đệ tử của học viện đều trốn trong hư không đằng xa, chỉ có Lâm Chân Võ và ban lãnh đạo miễn cưỡng lắm mới không chết, nhưng dù thế vẫn có một vài người thực lực yếu bị thương nặng ngất xỉu.
“Thần thông? Một chỉ ấy tuyệt đối là thần thông!1′, Lâm Chân Võ nghiến răng nghiến lợi, ông ta vẫn quá xem nhẹ độ vò liêm sỉ của bà lão họ Ngụy kia.
Bà già nên lên mặt cậy đời, cũng được thôi.
Rồi bà dùng pháp thân Chân Vương hoàn chỉnh ra, tôi cũng cắn môi, nhịn.
Kết quả, đã thế rồi mà bà còn dùng cả thần thông!
Ép người quá đáng thật chứ!
Ngay cả Hoàng Linh Viện cũng bất ngờ, thằng con hoang kia có tài đức gì mà lại khiến bà Ngụy dùng cả pháp thân Chân Vương hoàn chỉnh và thần thông “Tai Ách Chỉ” vậy?
Không những thế.
Sau khi, pháp thân Chân Vương của bà lão họ Ngụy phát động “Tai Ách Chỉ”, thế mà bà ta lại chẳng chút chần chờ dùng thần thông ấy thêm lần nữa!
Chỉ thoáng chốc.
Cộng cả một chỉ ban đầu, tống cộng có 3 dấu vân tay nhấn thẳng về phía Tô Minh.
Bà lão họ Ngụy phát động 3 chỉ liên tục nên có chút thở hổn hển.
Lần này, bà ta đã dùng hết sức mạnh.
Đúng là phát rồ.
Trong lúc chưa kịp chuẩn bị gì, dùng hết chân khí chỉ vì đánh ra 3 chỉ nhằm giết chết Tô Minh, không chừa cho anh một con đường sống nào.
Phải công nhận là bà ta thật sự rất độc ác, còn vô cùng dứt khoát, vừa ra tay đã muốn dồn Tô Minh vào đường cùng.
“Phụt!”, Lâm Chân Võ hộc máu: “Mịa! Bà già khốn kiếp kia đúng là vô liêm sỉ mà!”
Ông ta rất muốn ra tay, nhưng lại không thể.
Đầu tiên là vì thực lực của ông ta có vẻ còn không đủ để chen vào nổi.
Mà có chen vào được, không cấn
thận còn làm vướng chân Tô Minh chứ chẳng giúp được gì.
Hơn nữa, lúc này chỉ cần ông ta nhúc nhích xíu xiu thòi thì hàng chục triệu đệ tử của học viện Linh Võ phía sau sẽ bị khí thế trên người pháp thân và 3 chỉ kia giết chết.
Thế nên, ông ta chỉ có thế trơ mắt nhìn!
Con ngươi Lâm Chân Võ đỏ bừng!
Tức giận, đau đớn, uất ức như khiến ông ta phát điên.
Cơ thể có thể chịu đựng nổi
à?
Chân khí đủ sao?
Hoàn toàn không đủ!
Cho dù là bà lão họ Ngụy có pháp thân hỗ trợ thì cũng chỉ phát động được 3 lần “Tai Ách Chỉ”.
Nếu thêm một lần nữa, bà ta sẽ bị thương nặng.
Nhưng bà ta nhìn thấy gì?
19 kiếm liên tục!
Anh cho rằng đó là ăn cơm hay uống nước hả?
Bà lão họ Ngụy càng nhìn,
khái niệm về võ đạo càng rơi tan tác.
Chỉ trong thoáng chốc.
Dưới 19 nhát “Tuyệt Mệnh Phong Vân”, 3 nhấn “Tai Ách Chỉ” đã hoàn toàn biến mất.
Suy cho cùng, tuy 1 nhát “Tuyệt Mệnh Phong Vân” của Tò Minh không phải đối thủ của 1 nhấn “Tai Ách Chỉ”.
Nhưng 3 nhát vẫn có thể phá tan 1 chỉ.
Cho nên cuối cùng, 19 nhát kiếm thì tốn mất gần 10 nhát.
Chỉ còn lại 9 nhát.
9 nhát kiếm kia tiếp tục bổ thẳng về phía bà lão họ Ngụy.
“Đù!”
Từng tiếng chửi tục không ngừng vang lên trong hư không xung quanh học viện Linh Võ.
Hầu như tất cả mọi người đều mất bình tĩnh.
“Tô, Tô Minh còn là người hả? Mạnh kinh khủng! Mạnh khủng khiếp luôn ấy!”
Quý Thanh Hòa kích động siết chặt lấy tay công chúa nhỏ CỔ Kim như muốn bóp nát tay người ta.
Mạnh Lăng run rẩy, không ngờ lại chấn động đến nỗi khụy xuống đất.
Hoàng Linh Viện cũng ngớ người, mặt mày trắng bệch, gương mặt xấu xí vẫn hiện lên vẻ đắc ý, có điều lại cứng đờ.
Giây tiếp theo.
“Vèo, vèo, vèo”.
9 nhát kiếm bổ thẳng lên người pháp thân của bà lão họ Ngụy.
Điều khiến Tò Minh không ngờ là pháp thân của bà ta vẫn còn nguyên vẹn dưới đòn tấn
còng của 9 nhát kiếm ấy.
Pháp thân kia mạnh một cách đáng sợ.
Nó chỉ hơi nhạt đi và lắc lư một chút.
Sau đó, khi 9 nhát kiếm ấy biến mất, pháp thân kia lại tự động hấp thu năng lượng tự nhiên trong đất trời bổ sung.
Chỉ thoáng chốc, nó đã khôi phục như lúc ban đầu.
“Haizl”, Lâm Chân Võ có hơi tiếc nuối.
Ông ta tưởng rằng sẽ nhìn thấy Tô Minh đập vỡ pháp thân
của bà lão họ Nguy kia, rồi giết chết bà ta.
Đúng là suy nghĩ nhiều.
“Là tôi quá tham lam”, Lâm Chân Võ lại cười ha ha giống như một đứa trẻ.
Tò Minh có thể lành lặn dưới các con bài chưa lật và những đòn đánh vô liêm sỉ của bà lão họ Ngụy kia, thậm chí còn hơi nhỉnh hơn bà ta, thì đã xuất sắc lắm rồi.
Sao lại còn tham lam muốn nhiều hơn nữa cơ chứ?
“Đánh bại được cả một
Chân Vương trung kỳ sử dụng pháp thân, fôi thần thông.
Sao mình còn chưa biết đủ nữa nhỉ? Đúng là bị sự đáng sợ như cái động không đáy của Tô Minh chiều hư mà”, Lâm Chân Võ lấm bấm.
“Tò Minh, bà lão tòi xin thua”, đúng lúc này, bà lão họ Ngụy chợt mở miệng: “Nhưng, cậu cũng khó mà giết được tòi.
Nếu muốn giết tôi, cậu phải phá hủy được pháp thân trước đã.
Pháp thân này là bản hoàn chỉnh, tuy kiếm của cậu rất mạnh, chỉ là vẫn chưa đủ để phá hủy nó.
Dù cậu có liên tục sử dụng kiếm đánh nó, dùng kế đánh lâu dài, từng chút một tiêu
hao pháp thân của tôi cũng không phải biện pháp hay.
Bởi vì, lúc nào pháp thân Chân Vương cũng hấp thụ năng lượng tự nhiên xung quanh, chỉ cần không vỡ vụn hoàn toàn thì sẽ vẫn luôn khôi phục như ban đầu.
Muốn phá hủy pháp thân của bà lão tôi, phải giải quyết trong một chiêu!”.