Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 727



“Làm bộ làm tịch, hắn chỉ là muốn chiếm lợi từ cô chủ mà thòi, được ôm lấy cô chủ, cho dù hắn có bước vào chỗ chết thì một đời này cũng coi như đáng giá rồi”, Ngư Vọng đố kỵ nói, hắn ta và Ngư Đằng, chính xác mà nói thì toàn bộ thế hệ trẻ của nhà họ Ngư, ai mà không coi cò chủ là nữ thần trong mộng của mình? Hai người họ hết lòng cảm mến cùng ái mộ Ngư Dung Băng đến mức mê mẩn nhập ma, nhưng cuối cùng, ngay cả tay của cò chủ cũng còn chưa chạm qua, ngược lại tên nhãi I I I • ■ I • v’ I •
khốn kiếp kia, một con kiến hôi mới chỉ đạt tới cảnh giới Động Hư lại được ôm cô vào lòng!!!
Đúng lúc này.

“Kiến hôi, bó tay chịu trói hay là để tôi ra tay?”, Chương Mộc đứng trước mặt Tô Minh, nở nụ cười âm trầm, con ngươi xẹt qua những tia sáng lạnh lùng, là sự tàn nhẫn cùng bỡn cợt.

Vừa nói, khí tức toàn thân hắn cũng được phóng ra không chút do dự.

Đầu tiên chính là sát ý.

Tuy rằng sát khí của hắn không bằng Tiêu Dẫn, nhưng rốt cuộc cũng là người của Sát Đường, cũng tương đối ngang tàng.

Sát khí cuộn trào, giống như một tâng sa mỏng màu máu, dập dờn theo gió, trong nháy mắt bao bùm lấy Tò Minh cùng Ngư Dung Băng.

Nhiệt độ tại vị trí của Tô Minh và Ngư Dung Băng điên cuồng giảm xuống, nhanh chóng đóng băng lạnh buốt.


Ngư Dung Băng bị đánh thức bởi luồng sát khí khủng bố này.

“Đúng vậy, cho dù anh ta thực sự là thần y, thực sự có thể giúp mình chữa bệnh và hồi phục lại thì đã thế nào? vẫn chỉ có con đường chết”, Ngư Dung Băng khổ sở, tự nhủ trong lòng.

“Đừng dao động cảm xúc quá nhiều, bình tĩnh lại”, Tô Minh khẽ nhíu mày, nếu cảm xúc của Ngư Dung Băng dao động lớn, dòng chảy linh khí cuồng bạo trong cơ thể sẽ va chạm càng mạnh hơn, tăng thêm độ khó cho dẫn độ.

“Muốn chết!!!”, vẻ mặt Chương Mộc khó coi, Tò Minh lại không để ý tới hắn ta? Một con kiến rác rưởi lại phớt lờ mình?
“Hô”
Chương Mộc ra tay.

Vừa nhấc tay chính là một trảo.

Hắn ta muốn tóm sống Tò Minh giống như tóm lấy một con chó chết.

Nhấc anh lên, chơi đùa cái mạng nhỏ của anh.

Phải khiến anh cảm nhận thật tốt cái gì được gọi là tuyệt vọng?
Trảo ấn của Chương Mộc không đơn giản, nó tỏa ra hai
màu đỏ đen, trên trảo ấn rải rác những đường gờ bén nhọn, mỗi đường gờ đều mang theo mũi nhọn sắc bén khiến trái tim người ta phải rét lạnh.

Trảo ấn vừa động, giống như một lối đi vô cùng sắc nét xuất hiện trước mắt tất cả mọi người.

Trảo ấn di chuyển về phía trước, lay động biến hóa kỳ ảo, giống như một bàn tay ma quái vươn lên từ dưới địa ngục.

Khiến người ta càng kinh sợ chính là lực lượng dao dộng trên tráo ấn đó.

“Sức mạnh thuần túy hơn 15 triệu kg”, Lâm Chân Võ tự lẩm bấm một mình, ánh mắt cũng trở nên ngưng trọng.

15 triệu kg đã vượt quá trình độ sức mạnh của một tu giả võ đạo cảnh giới Chân Vương sơ kỳ bình thường.


Hơn nữa, khả năng kiểm soát sức mạnh của Chương Mộc cũng khá tốt.

Sức mạnh khủng bố 15 triệu kg kia đều được tập hợp trong trảo ấn lòng lá xồm xoàm màu đỏ đen nhỏ bé kia.

Điều đáng sợ nhất là quỹ
đạo của nó.

Không thể nhìn rõ.

Rõ ràng, chuyển động của trảo ấn được phản chiếu trong mắt của mọi người, nếu cảm nhận kỹ lưỡng sẽ phát hiện trảo ấn đó dường như chỉ là ảo giác và dư ảnh.

Trảo ấn chân chính dường như đã biến mất ngay sau khi nó được tung ra, chỉ biết rằng, trảo ấn đó chắc chắn đang bắn về phía Tô Minh, nhưng không thể kịp thời phán đoán được nó sẽ tấn còng theo hướng cụ thế và công kích lên người anh vào lúc nào.

“Ấn nặc đạo, sơ cấp”, Tư Thiên Cẩm thán phục một câu.

Ấn nặc đạo, cũng là một ý cảnh vô cùng hiếm gặp, chỉ dựa vào Ẩn Nặc đạo sơ cấp này, Chương Mộc đã có một chỗ ngồi trong Sát Đường.

“Tò Minh, mau mau mau tránh đi!!!”, trong tích tắc, giọng nói run rẩy của Ngư Dung Băng vang lên, trong lòng cô ta lo lắng muốn chết, Chương Mộc đều đã ra tay rồi, anh còn không nhanh hành động? Còn toàn tâm toàn ý nhìn chằm chằm mình mà di chuyến châm vàng, đều đã bước nửa chân vào hố tử thần rồi còn quan tâm tời từng cây châm làm
cái gì? Cho dù thực sự dẫn độ thành công linh khí, anh và tôi còn không phải vẫn chết dưới tay Chương Mộc hay sao?
Cò ta vốn đã bị thương nặng, lúc này trong cơn kích động khí tức cũng cực độ bất Ổn.

Cô thậm chí còn muốn vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay của Tô Minh, cưỡng ép bản thân ra tay một lần nữa.

Nhưng vừa nhen nhóm ý nghĩ này.

Tay trái của Tô Minh liền đưa lên, bàn tay to đột nhiên
phủ lên trên trán của Ngư Dung Băng.

Anh cứng rắn đè xuống thân thể mỏng manh đang muốn giãy giụa của Ngư Dung Băng lại.


“Kêu cô bình tĩnh lại, chuyện phía sau giao lại cho tòi, đã nói mấy lần rồi, nếu cô còn xúc động mạnh, tòi sẽ không cứu cô nữa”, Tô Minh thờ ơ nói, trong giọng nói lạnh nhạt mang theo sự nghiêm túc cùng bá đạo.

Là không được phép nghi ngờ.

Lời nói của anh vừa dứt.

phủ lên trên trán của Ngư Dung Băng.

Anh cứng rắn đè xuống thân thể mỏng manh đang muốn giãy giụa của Ngư Dung Băng lại.

“Kêu cô bình tĩnh lại, chuyện phía sau giao lại cho tòi, đã nói mấy lần rồi, nếu cô còn xúc động mạnh, tòi sẽ không cứu cò nữa”, Tô Minh thờ ơ nói, trong giọng nói lạnh nhạt mang theo sự nghiêm túc cùng bá đạo.

Là không được phép nghi ngờ.

Lời nói của anh vừa dứt.

Dưới sự theo dõi của đám đông.

Cùng cái nhìn khó hiểu của Ngư Dung Băng.

Cánh tay còn lại của Tô Minh, cũng chính là tay phải bỗng nhiên giơ lên, hướng về phía đỉnh đầu vỗ một cái.

Một cái vỗ tùy ý.


Bình Luận (0)
Comment