“Tên khốn này, anh phải bồi thường cho tôi, nếu không, tôi nhất định sẽ đi tìm tiền bối Ninh Triều Thiên, vạch trần chuyện của tên khốn này ngày hôm nay!”, Ngư Dung Băng vô tình nghĩ đển đi tố cáo với Ninh Triều Thiên.
Rõ ràng chuyện này, đổi lại là Ngư Dung Băng trước đây, với tính cách cùa cô ta sẽ không cho phép cô ta nghĩ như vậy, làm như vậy.
Ngư Dung Băng gần như cảm thấy tâm tình của mình đã xày ra chút vân đề.
Khuôn mặt tuyệt đẹp vô hình có hơi đỏ.
“Sao mình lại nghĩ như vậy?”, Ngư Dung Băng tự hòi bản thân, cô ta lại muốn tiền bối Ninh Triều Thiên làm chủ cho mình, giống như là một cô vợ chịu oan ức, muốn người lớn làm chủ.
Bản thân là Ngư Dung Băng đứng nhất bảng Tiểm Long, là nữ thần băng sơn Ngư Dung Băng, sao có thể suy nghĩ như vậy?”
Tiếp đó, Ngư Dung Băng lại đổ trách nhiệm lên người khác, lẩm bẩm một câu: “Đều là tại tên khốn đó, hắn yêu nghiệt như vậy, căn bản không phải người, không quá bình thường để kích thích mình”.
Ngư Dung Băng vội vàng ép bản thân khôi phục càm xúc và vè mặt lạnh như băng.
“Tô Minh”, Lâm Chân Võ trốn trong khe hở hư không còn tường rằng mọi chuyện đã qua, vừa muốn nói gì đó, ông ta đi ra từ trong khe hờ hư không.
Nhưng ông ta không có nói ra.
“Xuỵt! Viện trường, còn có khách!” Tô Minh làm động tác tay ngăn tiếng động.
Đôi mắt thì ngưởc lên hướng bầu tròi.
Trong phút chốc, toàn bộ Linh Võ tràng từ trên xuống dưới, sắc mặt mọi người đều thay đổi mãnh liệt.
Khiếp sỢ đến mức miệng mờ to có thề nhét trứng ngỗng vào.
Còn có khách?!
Thật sự là khách?
Ngay chính lúc này, một tràng pháo tay “bộp bộp bộp” vang lên từ trên trời.
Sau đó.
Giống như thuật biến ma vậy, vô căn cứ xuất hiện ba người!
Một bà lão.
Hai lão già.
Đây không phải là mâu chốt.
Mấu chốt là bà lão đó lại là cành giới bán bộ Chân Hoàng.
Mà hai lão già thì là đình phong cảnh giới Chân vương.
Thật sự sỢ hãi.
Cành giởi Chân vương, sự chênh lệch của một cảnh giới nhỏ, chính là khác biệt một trời một vực.
Cứ nói Tư Thiên cẩm ngày trước đủ yêu nghiệt, quá kinh khùng gì chứ? Khí tức cùa cô ta cũng không bằng bất kỳ một ai trong hai lão giả đình phong cành giới Chân vương này, hơn nữa chênh lệch còn không nhỏ.
Chứ đừng nói bà lão cảnh giới bán bộ Chân Hoàng kia, mặc dù chì là bán bộ, nhưng cũng đã chạm tới một chút bờ cành giới Chân Hoàng, cũng đù để lột xác.
“Bà lão Thầm Y Nhân, là tả tư bên cạnh chủ nhân Tư Nam Quân”, bà lão mơ miệng nói.
Tư Nam Quân là tư chủ.
Tả tư, giống không khác gì một Tể tướng của một triều đình.
“Hai vị này là cung phụng bên cạnh chủ nhân Tư Nam Quân, một vị là Trần Quang Kiếm, một vị là Ưng Minh”, Trần Y Nhân lại giới thiệu hai vị lão giả bôn oạnhi
thiệu hai vị lão giả bên cạnh.
Tô Minh vẫn im lặng.
Không có bất kỳ thay đổi cảm xúc nào.
Trên thực tế lúc này, cho dù là hàng tỷ tỷ người như Lâm Chân Võ và Ngư Dung Băng cũng không ai sỢ hãi hay khẩn trương.
Bởi vì ba lão giả này mặc dù mạnh!
Cực mạnh!
Mạnh mẽ khó mà hình dung!
Nhưng trước đó dưới kiếm vô địch kia cùa Tô Minh, chắc hắn kết quà cũng không khá hơn chút nào.
Kiêng dè vẫn là kết cục trong vài giây.
“Nhắc đến còn phải càm ơn mày, tao luôn coi thường TƯ Thiên cẩm, cô gái này có thiên phú, nhưng quá kiêu ngạo, hơn nữa bàn thân quá nhiều tâm tư, lão bà tao sớm đã thây cô ta không thuận mắt, càng không muốn cô ta trò thành tư chủ dự bị cùa đại lục Thần Thương, làm gì được khi tư chù coi trọng cô ta, tao cũng không có cách nào can thiệp vào suy nghĩ của tư chù, bây giờ Tư Thiên cầm chết ờ trong tay mày, cũng coi như ngươi giúp bà lão này!”, Trầm Y Nhân CƯỜI nói, trên khuôn mặt già nua như vò cây là vè đắc ý nhàn nhạt, còn có tán thương-giơrig như^àn n4m tất cả trong
già nua như vò cây là vè đắc ý nhàn nhạt, còn có tán thưởng, giống như đều nắm tất cả trong tay.
Tiếp đó nụ cười cùa Thẩm Y Nhân càng đậm hơn chút, nhưng đằng đằng sát khí!
Sát khí cùa bà ta không dày đặc như Tư Thiên Cẩm và Tiêu Dần, nhưng chất lượng cực kỳ cao.
Nói ra ra thì lượng thị huyết cùa Trầm Y Nhân không nhiều, nhưng đối tượng cùa thị huyết đều là cường giả đỉnh cấp.
“Cho nên, tao sẽ cho mày một cái chết sung sướng”, Trầm Y Nhân nhìn chằm chằm Tô Minh, giọng nói khàn khàn mang hơn một tia đè nén, phối hỢp với trường bào màu đỏ kia, cho người ta một loại mùi vị cùa huyết bào lão quái.
“Bà chắc chắn có thể giết Tô Minh? Tên khốn này mặt dù khốn kiếp, nhưng thanh kiêm cùa anh ta trong nháy mắt giết ba người các bà, chắc hắn không có một chút vân đề”, không đợi Tô Minh mở miệng, Ngư Dung Băng lên tiếng.
Có chút cân nhắc và châm biếm.
Thật là tự tìm đường chết.
Lâm Chân Võ cũng gât đầu môt cái, không
Lâm Chân Võ cũng gật đầu một cái, không sai, thanh kiếm trong tay Tô Minh, không nói vô địch thì cũng không kém nhiều lắm.
“Thanh kiếm kia sao, haha Tô Minh, cái đó quả thật là một thanh kiếm chí bào, dùng cấp bậc để hình dung cũng là làm nhục.
Thanh kiêm kia đích xác có thể trong nháy mắt giết ba người bọn tao”, nụ cười của bà lão có chút xem xét không nói ra được: “Nhưng thanh kiếm kia hôm nay có thể dùng được sao? Nếu như tao đoán không nhầm, trước đó mày đã dùng một chút, trà ra giá trị không nhỏ chứ? Tô Minh?! Nhắc tới còn phải cảm dn phế vật Tư Thiên Cẩm kia, cô ta chết chí ít cũng lãng phí cố hội một ngày chỉ dùng một lần kia của mày”.
Cái gì?!
Thanh kiếm kia Tô Minh một ngày chỉ có thể dùng một lần?
Lời bà lão vừa nói ra, Ngư Dung Băng, Lâm Chân Võ và toàn bộ hàng tỷ tỷ người cùa học viện Linh Võ đột nhiên khí lạnh từ trong lòng toát ra.
Căng thẳng.
Lập tức căng thẳng tới cực điểm.
Có thật không?
Thật như vậy thì Ynng rni?
Thật như vậy thì xong rồi?
“Không sai, nhãn lực cùa tiền bối rất tốt, thanh kiếm này, qua thật ta chì có thể dùng một lần một ngày”, Tô Minh mở miệng nói.
Anh sờ Ma La kiếm trong tay.
Im lặng.
Lúc này, nụ cười cùa Thầm Y Nhân, trong lòng hoàn toàn có dự tính!
Tất cả đều đang nắm trong tay.
Thậm chí thanh kiếm kia nói không chừng bà ta cũng có thể có được.
Đáy lòng có tham vọng và kích động không nói ra được.
vẫn phải cảm ơn thứ ngu xuẩn Tư Thiên Cầm kia!
Mày đã cho bà lão này một món quà lớn!.