Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 740



Một lời bình phẩm gây sốc?
Nếu như môn chủ thật sự đồng ý với cậu chủ Lâu thì Thần Thường Môn vì có mối liên hôn này mà có thể vượt lên rất nhiều tầng, muốn chinh phục cả Thiên Đường Ngục cũng đơn giản đi nhiều.
“Sau này ở trước mặt tôi nhắc đến Lâu Diên ít thôi”, Tiêu Nguyệt lạnh lùng nói: “Cả đời này tôi chỉ nghĩ đến một người con trai duy nhất”.
Đám người Ngụy Vận Hoa vô cùng tò mò.
Trên thực tế, không chỉ một
lần họ nghe thấy mòn chủ nói là mình chỉ thầm thương trộm nhớ một người con trai thôi.

Nhưng rốt cuộc người đó là ai?
Người con trai có thể khiến môn chủ ưu tú, nhan sắc bậc nhất của họ để ý đến, rốt cuộc người này ưu tú đến mức nào?
“Vậy… Vậy thì… Mòn chủ! Tôi có thế mạo muội hỏi một câu không? Rất nhiều lần mòn chủ nhắc đến người con trai đó, rốt cuộc anh ta là ai?”, trong lời nói của Ngụy Vận Hoa có chút run rẩy.

Bà ta cố lấy dũng khí để hỏi câu này.
Cũng coi như liều mạng hỏi
vậy, lúc hỏi mà trên trán bà ta cũng toát hết mồ hôi.

Có lẽ vì quá sợ hãi.

Những chuyện riêng tư như này mà bà ta cũng dám hỏi, đúng là tự tìm cái chết mà.

Nhưng bà ta thật sự không thể kìm lòng.
Cũng bởi vì quá tò mò.

Kể cả nguy hiểm đến tính mạng hay bị trừng phạt thì bà ta vẫn phải hỏi.
Không chỉ có Ngụy Vận Hoa mà những người khác của Thần Thường Mòn có mặt ở đây lúc này cũng lén nhìn Tiêu Nguyệt với ánh mắt mong đợi và căng thẳng.
“Đó là một tên khốn ở trái đất”, nằm ngoài dự đoán của mọi người, Tiêu Nguyệt không tức giận mà chỉ cắn răng, nói ra một câu.
Lời nói vừa dứt thì đám người Ngụy Vận Hoa suýt ngã quỵ.
Cái gì cơ?
Người ở trái đất?
Chính là nơi còn thấp hơn cả tầng võ thấp ư?
Là nơi mà bất cứ ai ở Thiên Đường Ngục đến đó đều có thể trấn áp?
Là nơi mà còn không tìm nổi một người ở cảnh giới Vạn pháp?
Đám người Ngụy Vận Hoa như muốn bật khóc.
Họ vốn tưởng rằng người mà môn chủ thầm thương yêu sẽ là người ưu tú đến mức khiến người khác nghĩ đến đã thấy tuyệt vọng, nếu không thì làm sao khiến mòn chủ lại nhung nhớ đến mức đó.

Nhưng nào ngờ…
Đúng là không thể tin nổi.
“Nhị trưởng lão! Thời gian gần đây con gái bà không gây
chuyện thị phi đấy chứ?”, sau đó Tiêu Nguyệt lại nhìn về phía một người phụ nữ trung niên bên cạnh Ngụy Vận Hoa, hỏi.
Người phụ nữ trung niên này tên là Từ Thu Nhạn, là nhị trưởng lão của Thần Thường Môn, địa vị vò cùng cao quý.
Nhưng Từ Thu Nhạn còn kiêu ngạo hơn cả Ngụy Vận Hoa.
Trên thực tế, nếu Ngụy Vận Hoa luôn một lòng dốc sức ủng hộ Tiêu Nguyệt thì Từ Thu Nhạn luôn coi thường Tiêu Nguyệt.

Nhưng chỉ mấy tháng ngắn ngủi mà Tiêu Nguyệt đột phá vượt bậc, bước vào cảnh giới bán bộ
chân hoàng nên trong lòng bà ta mới có suy nghĩ khác và cũng đành phải kính phục với Tiêu Nguyệt.
Từ Thu Nhạn có một người con gái tên là Từ Di Thiến.

Cô ta có chút yêu nghiệt, là người xếp thứ 5 trên bảng xếp hạng võ đạo Tiềm Long ở tầng võ trung.
Mặc dù Thiên Đường Ngục rất đặc biệt nhưng trên thực tế cũng được coi là tầng võ trung.

Vì vậy, tốp thanh niên của Thiên Đường Ngục cũng có tư cách được xếp hạng trên bảng xếp hạng võ đạo Tiềm Long.
Xếp thứ 5 trên bảng xếp hạng cũng được coi là lợi hại lắm rồi.
Cộng với việc mẹ là nhị trưởng lão của Thần Thường Môn nên Từ Di Thiến cũng vô cùng kiêu ngạo, có thế coi là vò cùng hống hách trong Thiên Đường Ngục.
Vì vậy cô ta cũng gây nên rất nhiều tai họa.
Trước đây khi chỉ có mỗi Từ Thu Nhạn thì không nói, nhưng từ sau khi Tiêu Nguyệt trở thành môn chủ thì cô đã nhiều lần nhắc nhở Từ Thu Nhạn bảo bà ta dạy dỗ con gái cho tốt, đừng gây
chuyện khắp nơi.
“Ha ha! Thời gian gần đây Từ Di Thiến khá nghe lời, dù sao cũng biết yêu rồi”, chưa đợi Từ Thu Nhạn lên tiếng thì tam trưởng lão là Trần Vân đã lên tiếng, nói với giọng lạnh lùng, chế giễu.
Trần Vân luôn đối đầu với Từ Thu Nhạn.

Còn về lý do tại sao thì ngay cả Tiêu Nguyệt cũng không biết.

Chỉ biết rằng hình như giữa họ có xích mích nhiều năm rồi.
“Yêu?”, Tiêu Nguyệt có chút kinh ngạc và tò mò, hỏi: “Yêu ai?”
Từ Di Thiến thật sự khiến Tiêu Nguyệt khó chịu.

Luôn cậy thế mình có thiên phú võ đạo cao, có thực lực mạnh và bối cảnh nên không sợ trời không sợ đất, gây chuyện khắp nơi, đi đâu cũng có kẻ địch.

Nếu như không phải nể mặt Từ Thu Nhạn thì Tiêu Nguyệt sớm đã dạy cho Từ Di Thiến một bài học rồi.
“Chính là Liên Tòng, nhị hoàng tử vương triều Thiên Thần”, Từ Thu Nhạn lên tiếng, trong giọng nói có vẻ đắc ý.
Vương triều Thiên Thần ở tầng võ cao, hơn nữa còn có xếp hạng khá cao.
Vị nhị hoàng tử của vương triều Thiên Thần được coi là một trong những người tài giỏi nhất ở đời thứ hai của vương triều Thiên Thần.
Hơn nữa, theo bà ta biết thì nhị hoàng tử này có khả năng lớn đoạt được vị trí Thái Tử, sau này sẽ trở thành vua của vương triều.
Cũng chính vì vậy mà Từ Thu Nhạn mới không đế ý đến việc Từ Di Thiến yêu Liên Tông.
“Liên Tông?”, Tiêu Nguyệt lẩm bẩm.

Cô cũng từng nghe nói cái tên Liên Tông này rồi.


Cũng khá ưu tú, cũng được coi là xứng
đôi với Từ Di Thiến.
“Được rồi! Mọi người lui xuống cả đi”, Tiêu Nguyệt khoát tay nói.
Tại Thiên Đường Ngục…
Đáng lẽ ra, Thiên Đường Ngục phải được coi là nơi khủng khiếp, không có người quản, vò cùng tàn khốc và xuất hiện vô vàn hung thú và phải là nơi âm u khói mù, khắp nơi đều là máu tươi mới phải.
Nhưng không phải…
Hoàn toàn không phái…
Tò Minh và Ngư Dung Băng đã đến Thiên Đường Ngục.

Hai người lần đầu tiên đến và đã bị chấn động bởi đường phố ở đây.
Vô cùng rộng!
Chắc phải rộng mấy ngàn mét.
Hơn nữa còn vô cùng sạch sẽ, gạch trên đường phố đều là ngọc tím, lộng lẫy như một chiếc gương.
Đường phố vô cùng náo nhiệt, người đi lại nhiều vò kể mà còn chẳng có cảnh chém
giết hay sát khí.
Nếu như không chắc chắn đây là Thiên Đường Ngục thì hai người còn tưởng mình đang đến nhầm nơi.
Nhưng rất nhanh, hai người đã phát hiện ra một thứ đặc biệt… Không phải là không có chém giết mà là chém giết trên không gian đấu võ trên đường phố hư không.
Phát hiện này khiến Tô Minh và Ngư Dung Băng đều đờ người ra.
Nếu để ý kỹ mới phát hiện ra, cả đường phố hư không này
đều có không gian đấu võ.

Không gian đấu võ ấn giấu trong khe nứt hư không, lúc ẩn lúc hiện.
Cả đường phố hư không này có mấy chục ngàn không gian đấu võ, có thế nói là nhiều vô kế..


Bình Luận (0)
Comment