Thần Vị Cư nằm trên con đường trung tâm sầm uất nhất ở Thiên Đường Ngục, có thể nói là vị trí ngon nghẻ nhất ở đây.
Một tòa nhà hình trụ ba tầng, tròng cổ kính như kiến trúc thời cổ ở Hoa Hạ.
Hầu bàn ở Thần Vị Cư đều là những cô gái xinh đẹp, có cảnh giới Thông Thiên đỉnh, thực lực cũng khá cao.
Mọi mặt đều cho thấy Thần Vị Cư này không đan giản.
“Thần Vị Cư là khách điếm nổi tiếng nhất ở Thiên Đường Ngục và là nơi mà ai cũng sẽ đến khi bước vào nơi đây.
“Rượu Túy Tiên” cũng cực kỳ nổi tiếng ở các tầng võ đạo khác”, Từ Di Thiến cười nói, giới thiệu một câu.
Tô Minh và Ngư Dung Băng cũng không biết “Thần Vị Cư” này là một sản nghiệp của Thần Thường Môn.
Còn là sản nghiệp chính.
“Cô Từ, cậu Liên”, vừa bước vào Thần Vị Cư đã có một cô gái hầu bàn xinh đẹp đi tới, khom lưng cúi chào.
Hiển nhiên, cô
hầu bàn đó biết Từ Di Thiến và Liên Tông, nhưng dù thế cô ta vần gọi cả hai là cô Từ và cậu Liên.
“Phòng trên tầng 3”, Từ Di Thiến lạnh nhạt nói.
Tâng 1 của Thần Vị Cư là đại sảnh.
Tâng hai là phòng đơn.
Tâng 3 là sân thượng.
Tâng 3 là tầng cao cấp nhất.
Cả không gian nằm ngoài trời được bao phủ bởi các loại thần hoa, thần thảo, còn có
nghệ sĩ nhạc cổ biểu diễn.
Không những thế, ngồi ở đây còn ngắm nhìn được hồ Thiên Đường – hồ nước ở trung tâm Thiên Đường Ngục, mây mù lượn lờ, phong cảnh tuyệt đẹp như thiên đường.
Nói chung vị trí trên tầng 3 phải đặt trước cả tháng hay hai tháng mới có.
Vả lại, giá cả còn khá chát.
Nhưng Từ Di Thiến là ai?
Con gái duy nhất của Nhị trưởng lão Thần Thường Môn đấy, với thân phận ấy đã có thế xem như nửa ông chủ rồi.
Đương nhiên phải khác rồi.
Cô gái hầu bàn xinh đẹp kia dẫn Từ Di Thiến, Ngư Dung Băng, Tô Minh, Liên Tòng đi lên tầng 3.
Toàn bộ tầng 3 trông vô cùng xa hoa, có 30 cái bàn ăn cả thảy.
Gần như đều đã ngồi đầy.
Tổng cộng hơn trăm người.
Mà trong số họ lại chẳng có ai yếu cả, ấy nấy đều trẻ tuổi và có cảnh giới Chân Vương trở lên.
Bất cứ ai trong sô’ họ đến
học viện Linh Võ cũng sẽ trở thành yêu nghiệt trăm năm khó gặp.
Khi 4 người Tô Minh bước lên, có khá nhiều người đứng dậy chào hỏi.
Chủ yếu là chào hỏi Liên Tòng.
Lai lịch của Liên Tông thật sự rất lớn.
Sau đó, cũng có một số người quan sát Tô Minh và Ngư Dung Băng.
Nhìn Ngư Dung Băng là vì vẻ ngoài xinh đẹp mỹ miều của cò
ta.
Còn nhìn Tô Minh là vì anh chỉ có cảnh giới Động Hư trung kỳ.
Rất hiếm thấy.
Có thể nói muốn tìm một Động Hư trung kỳ ở trên đường cũng khó nữa là, huống chi là đi lên tầng 3 của Thần Vị Cư.
Thậm chí, đa số thanh niên tài giỏi ở đây đều khẽ cau mày.
Tâng 3 của Thần Vi Cư chú trọng tư cách.
Đế một con kiến có cảnh
giới Động Hư trung kỳ đi lên đây quả thật sẽ ảnh hưởng tới giá trị con người của người khác.
Khiến người ta bực bội.
Tiếp theo, Từ Di Thiến bắt đầu gọi món.
Ngư Dung Băng thì thích thú nhìn về phía hồ Thiên Đường, phong cảnh quả thật rất đẹp.
Tò Minh cười, không ngờ một Ngư Dung Băng không dính khói lửa cũng thích cảnh đẹp.
Liên Tông lơ đênh nhẳc tới lai lịch của mình, muốn nói chuyện vời Ngư Dung Băng,
nhưng đều bị cô ta lơ đẹp.
Từ Di Thiến thì thầm gọi món với hầu bàn, dường như là gọi rất nhiều, còn dặn dò thêm gì đó.
Cả trai lẫn gái ở mấy cái bàn xung quanh, đòi khi sẽ liếc sang đánh giá Tô Minh và Ngư Dung Băng, bởi vì hai người thật sự rất đặc biệt.
Chí chốc lát sau.
Thức ăn đã được bưng lên.
Phải còng nhận rằng Thần Vi Cư nổi tiếng cũng có nguyên nhân của nó.
Mấy món thức ăn được bưng lên có canh cá xắt hột lựu, Chu Quả tinh xảo ngàn năm tráng miệng, cánh ưng nướng tuyết liên.
Món nào món nấy đều bắt mắt, sắc hương đầy đủ.
Quan trọng hơn là, còn có thể cảm giác được linh khí thuần khiết, nồng đậm có trong từng món.
“Lẽ nào cô ta chỉ muốn mời mình và Tô Minh ăn bữa cơm?”, Ngư Dung Bằng có hơi nghi ngờ, ít nhất thì đến tận giờ, Từ Di Thiến vẫn chưa làm ra chuyện gì-
Nhưng mà.
Cái suy nghĩ ấy của Ngư Dung Băng vừa xuất hiện.
“Cô Từ, đây là rượu ủ cóc băng ngàn năm mà cô gọi!”, cò gái xinh đẹp hầu bàn bưng một bầu rượu tinh xảo màu xanh lam bước tới nói.
Trong tích tắc ấy.
Ngư Dung Băng chợt ngừng thở.
Mà Từ Di Thiến lại cười càng tươi.
“Sao thế?”, Tô Minh thấy cảm xúc của Ngư Dung Băng chợt dao động, không khỏi nhỏ
giọng hỏi.
“Tòi không uống rượu được vì bị dị ứng với nó, hơn nữa, tòi cũng sợ cóc nhất”, Ngư Dung Băng nhỏ tiếng đáp.
Nhắc tới cóc, sắc mặt của cò ta không khỏi hơi tái đi.
Mỗi người đều có thứ mà mình sợ hãi.
Tuy thực tế, con cóc rất nhỏ yếu, nhưng vẫn có rất nhiều cô gái sợ nó.
Ngư Dung Băng có biến thái thế nào ở mặt võ đạo, thì suy cho cùng cũng chỉ là một cò gái.
Còn chuyện dị ứng rượu, nó cũng rất bình thường, chẳng liên quan gì tới thực lực, mà là do thế chất.
Đúng lúc này.
Từ Di Thiến đã bắt đầu rót rượu.
Cũng rót cho cả Liên Tông, Tò Minh và Ngư Dung Băng.
Vừa rót rượu, cò ta còn tấm tắc khen: “Con cóc này mập ghê, chắc phải ngâm trong rượu cả 10 năm rồi đấy, rất bổ đối với tu giả võ đạo chúng ta”.
Cò ta vừa nói thế, cả người
Ngư Dưng Băng đã nổi hết da gà.
Vốn dĩ đã sợ cóc, lại nghĩ con cóc kia bị ngâm trong bình rượu tận 10 năm.
Cô ta co rúm người lại, ngồi sát vào cạnh Tô Minh.
“Ngư Dung Băng, tòi mời cô một ly, cô đến Thiên Đường Ngục, là sân nhà của tôi, nên lẽ ra phải mời cô một ly”, Từ Di Thiến bưng ly rượu lên, lắc lắc, rồi nói với Ngư Dung Băng.
Cô ta càng cười tươi hơn.
“Tôi có thể thay rượu cóc
bằng trà được không?”, Ngư Dung Băng cắn môi, vẫn rất tòn trọng hỏi.
.