“Hay là… Hay là tôi đến Thần Vị Cư xem sao nha mòn chủ”, trong giọng nói của Từ Thu Nhạn chứa đầy vẻ cầu xin.
“Sao có thể thế được? Ngộ nhỡ Thiến Thiến thật sự gặp nguy hiểm đến tính mạng mà nhị trưởng lão đến cũng chưa chắc đã có thể giải quyết được vấn đề”, Trần Vân nói.
“Bổn trưởng lão ở cánh giới bán bộ chân hoàng đấy”, Từ Thu Nhạn lạnh lùng nói.
Hơn nữa không phải là bán bộ chân hoàng thông thường mà còn là cảnh giới tồn tại ở Thiên Đường Ngục ba trăm năm rồi, căn cơ sâu nặng, thực lực rất mạnh.
“Cùng đi xem sao!”, Tiêu Nguyệt lên tiếng nói.
Lời nói vừa dứt thì không khí lập tức biến đổi.
Môn chủ định tự mình đến đó xem sao ư?
Chuyện này… Lần này lớn chuyện rồi đây.
Sắc mặt Từ Thu Nhạn có chút tái nhợt.
Bà ta biết rằng, môn chủ đích thân đến đó thì lần này chắc chắn sẽ không tha cho Thiến Thiến.
Hiện giờ bà ta chỉ cầu mong Thiến Thiến thật sự gặp nguy hiểm đến tính mạng, nếu không
thì với tính cách của môn chủ, kết cục của con gái bà ta sẽ rất thê thảm.
Thoạt nhìn môn chủ là người có nhan sắc khuynh thành, khí chất tiên nhân nhưng có biệt hiệu là ‘hoa hồng máu’.
Là một người hút máu tàn nhẫn.
“Hì hì!”, Trần Vân cười với vẻ bỡn cợt và vô cùng phấn khích.
Không ngờ kết quả còn tốt hơn sự mong đợi của bà ta.
“Đi nào!”, Tiêu Nguyệt nói.
Lúc này, mòn chủ, đại trưởng lão, nhị trưởng lão, tam trưởng lão của Thân Thường
Môn và mấy chấp sự nội môn đều xuất phát.
Nhìn cảnh tượng này có vẻ khủng khiếp.
Tô Minh vẫn đang nếm thử món ăn ở Thần Vị Cư.
Cảm xúc của anh không hề thay đổi bởi không khí trầm lặng ở đây.
Thậm chí anh còn ung dung gắp vài món ăn cho Ngư Dung Băng.
Còn Ngư Dung Băng thì cảm thấy bất an.
Ngay cả Liên Tòng mặt luôn mang theo nụ cười nhưng cũng không lên tiếng mà chỉ im lặng chờ đợi, nhưng nỗi oán hận trong lòng đã dâng lên cao.
Còn Từ Di Thiến cũng như vậy, chỉ lặng lẽ chờ đợi.
Cô ta cảm giác mấy giây dài như mấy năm.
ở một góc khuất của quán ăn, một tên béo ú mắt nhỏ, mặt bị thịt, thoạt nhìn không có gì nguy hiểm nhưng thực lực không hề yếu chút nào.
Chỉ mới 18 tuổi mà đã ở cảnh giới Chân Vương sơ kỳ và cũng được coi là một yêu nghiệt.
Hơn nữa khí tức của tên này cũng vò cùng ổn
định, đúng theo kiểu ‘tấm ngấm tầm ngầm giết chết voi’.
Đối diện với tên béo này còn có hai người thanh niên nữa.
Một người có khí tức trầm ổn, cảm giác rất khiêm tốn nhưng vẻ kiêu ngạo và cao quý tận xương tủy mà không che giấu gì.
Thậm chí người thanh niên này chỉ tập trung uống rượu chứ không như những người khác là đưa ánh mắt nhìn về phía Tò Minh.
Còn một người thanh niên khác có chút yếu ớt, mặc áo bào màu đen, cho người ta cảm giác u ám.
Người này cũng đang uống rượu, cũng không có quá
nhiều hứng thú với Tô Minh.
Tên béo tên là Vân Thụy, thuộc dòng chính của nhà họ Vân và cũng là em trai cùng cha khác mẹ của Vân Thanh Thanh.
Còn về hai người thanh niên kia, người cao ngạo và cao quý tên là Giang Tiễn, không có quá nhiều người biết đến hắn nhưng người này có lai lịch không nhỏ, đến từ Tiên Dược Cốc, còn là đệ tử chân truyền của Tiên Dược Cốc, là một trong số ít thần y siêu cấp đang ngao du ở bên ngoài.
Còn người thanh niên yếu ớt mặc áo bào đen kia tên là Gia
Cát Dịch, là một luyện dược sư vò cùng hiếm gặp, dường như sắp trở thành luyện dược SƯ thiên hỏa trong truyền thuyết.
Vân Thụy hiểu rất rõ, lần này có rất nhiều yêu nghiệt đến chữa bệnh cho chị gái Vân Thanh Thanh của mình nhưng trong đó chỉ có Giang Tiễn và Gia Cát Dịch là được nhà họ Vân coi trọng.
Còn những yêu nghiệt khác phần lớn đều có thiên phú võ đạo Ổn chứ không có liên quan quá lớn đến việc cứu người.
“Anh Giang! Anh Gia Cát!
Hắn lợi hại lắm, liền lúc giết chết
bốn cảnh giới Chân Vương hậu kỳ chỉ trong giây lát.
Vậy mà các người không có hứng thú gì sao?”, Vân Thụy nhỏ giọng nói, đôi mắt nhỏ nhìn về phía Tô Minh, nói với vẻ hứng thú.
Vân Thụy là kẻ cuồng võ đạo nên rất có hứng thú với võ đạo.
Nhưng cậu ta rất có tầm nhìn.
Dù sao thì bên cạnh cậu ta cũng có chị gái Vân Thanh Thanh nhỏ tuổi đã được chọn là người kế thừa Võ Tông, vậy thì làm sao người khác có thể lọt vào mắt xanh cậu ta được?
Ngoài chị gái ra thì cậu ta
vốn chỉ khâm phục và có cảm giác muốn khiêu chiến với Tiêu Nguyệt- mòn chủ như trên trời rơi xuống của Thần Thường Môn.
Bây giờ lại xuất hiện một người nữa.
Cảnh giới Động Hư trung kỳ mà giết chết bốn cảnh giới Chân Vương hậu kỳ trong mấy giây, đúng là kinh khủng.
“Cũng được”, Gia Cát Dịch chỉ thản nhiên nói.
Tính cách hắn ta vốn lạnh lùng, trầm ổn.
Nhưng lời nói của hắn ta như kiểu coi Tô Minh không tồn
tại.
Vân Thụy không hề cảm thấy Gia Cát Dịch đang giả bộ, dù sao thì luyện dược sư thiên hỏa cũng là vô cùng hiếm gặp ở trên đời.
Huống hồ Gia Cát Dịch ở độ tuổi này, có biết bao tu giả võ đạo ở cảnh giới Chân Vương hậu kỳ và đỉnh phong kỳ muốn lấy lòng hắn ta.
Thậm chí tu giả võ đạo ở cảnh giới chân hoàng cũng mời hắn ta ngồi lên vị trí khách quý, chỉ vì muốn Gia Cát Dịch luyện giúp một số loại đan dược.
Vì vậy, Gia Cát Dịch không
để ý đến Tò Minh thì cũng là điều dề hiếu.
“Thực lực có mạnh đến đâu cũng chỉ là tu giả võ đạo, không cứu được cò chủ đâu, đúng không?”, Giang Tiễn cười, tùy ý nói một câu.
Thâm sâu trong lời nói là vẻ đố kỵ.
Thế giới này là do tu giả võ đạo làm chủ.
Bản thân hắn cũng vô cùng muốn được trở thành tu giả võ đạo đẳng cấp.
Vì vậy, khi nhìn thấy Vân Thụy rất quan tâm đến Tò Minh nên hẳn thấy đõ’ ky và không vui.
“Tất nhiên rồi!’’, Vân Thụy vội nịnh hót, nói: “Thời gian này Thiên Đường Ngục tề tụ rất nhiều yêu nghiệt võ đạo nhưng nói đến thần y thì chỉ có một mình anh Giang thòi.
Anh Giang chẩn đoán bệnh cho chị gái tôi, anh Gia Cát luyện đan dược, hai vị liên thủ thì lần này chị gái tôi được cứu rồi”..