Người đến chính là môn chủ tiền nhiệm của Thần Thường Môn, là Viên Thần Thường, nhân vật truyền kỳ của Thiên Đường Ngục.
Trên thực tế, đám người Ngụy Vận Hoa và Trần Vân trung thành với Viên Thần Thường hơn Tiêu Nguyệt nhiều.
Dù sao thì Viên Thần Thường cũng là người sáng lập ra Thần Thường Môn, luôn là môn chủ của Thần Thường Mòn hàng ngàn năm nay rồi.
Còn Tiêu Nguyệt mới ngồi lên vị trí môn chủ được mấy tháng, cũng nhờ Viên Thần Thường dốc hết sức ủng hộ mới được.
Ban đầu, Thần Thường Môn chỉ là một thế lực nhỏ, xếp hạng chín mà thòi.
Nhưng cũng chính
vì có sự tồn tại của Viên Thần Thường đã mất hơn ngàn năm từng bước đi đến như ngày hôm nay.
Có lời đồn là Viên Thần Thường có lai lịch không nhỏ nhưng đến giờ vẫn không có ai gặp thế lực thật sự đứng phía sau bà ta.
Họ chỉ nhìn thấy Viên Thần Thường dùng thực lực đi đến ngày hôm nay.
“Viên mòn chủ! Bà đột phá rồi sao?”, Ngụy Vận Hoa đột nhiên vui mừng nói.
Lời nói vừa dứt thì rất nhiều
người đều thấy run rẩy.
Lúc này họ mới phát hiện ra xung quanh Viên Thần Thường như bước sang một cảnh giới khác.
Đây là dấu hiệu của cảnh giới Chân Hoàng.
Cảnh giới Chân Hoàng thật sự!
Quá khủng khiếp!
Cảnh giới Chân Hoàng rất khó đột phá.
Trên thực tế, trong mười thế lực đẳng cấp của Thiên Đường Ngục, nói chính xác là trong Nhất Mòn Nhị Tông Thất Tính thì
có thể tìm được không ít cảnh giới bán bộ Chân Hoàng.
Nhưng cũng không thể nói là không tìm được cảnh giới Chân Hoàng thật sự nhưng vô cùng hiếm có.
Hơn nữa, nếu tìm được mấy người ở cảnh giới Chân Hoàng thật sự thì họ toàn trên chục ngàn tuổi rồi.
Tất cả đều dựa vào thời gian và vận may.
Tất cả họ đều sắp đại thọ.
Họ không dám có bất cứ sự ra tay hay xuất hiện nào, cơ bản đều đứng phía sau để giữ vững
thế lực của mình.
Trừ khi thế lực sắp bị diệt vong, nếu không thì họ sẽ không xuất hiện.
Còn Viên Thần Thường thì sao?
Nếu tính ra thì bà ta cũng được 3000 tuổi.
Một cường giả ở cảnh giới Chân Hoàng và đã 3000 tuổi, ở tầng võ cao cũng là bá chủ một phương, hôm nay lại xuất hiện ở đây.
Tiêu Nguyệt vui mừng nhưng sau đó lại chau mày lại.
Cô vui mừng vì sư tôn đã
đột phá.
Còn cô chau mày là vì lo lắng.
Sư tôn đột phá đến cảnh giới Chân Hoàng thì mình không còn là đối thủ nữa.
Nhìn dáng vẻ của sư tôn dường như…
Quả nhiên Viên Thần Thường nhìn Tiêu Nguyệt nói: “Vì một người đàn ông mà cô đường đường là mòn chủ của Thần Thường Môn lại thấy chết mà không cứu trưởng lão nội môn của Thần Thường Môn, thậm chí còn ra tay giết chết đệ tử nội môn.
Tiêu Nguyệt! Bổn tôn rất thất vọng về cô”.
Giọng nói của Viên Thần Thường trở nên nghiêm khắc hơn: “Bổn tôn giao lại cho cô vị trí môn chủ của Thần Thường Môn vốn có hy vọng rất lớn ở cô.
Nào ngờ…”.
Viên Thân Thường thật sự thất vọng, tức giận như muốn nổ tung.
Là môn chủ của Thần Thường Môn mà không ngờ Tiêu Nguyệt lại làm việc theo cảm tính như thế?
Huống hồ, Tiêu Nguyệt là yêu nghiệt tuyệt thế, sao lại chìm đắm trong tình yêu như con nít vậy?
Điên rồi sao?
Tiêu Nguyệt nghe thấy vậy thì không lên tiếng.
“Tất nhiên! Bổn tôn niệm tình cô tuổi trẻ thiếu hiểu biết nên có thế tha thứ cho tội lỗi này nhưng cò nhất định phải tự tay giết chết hắn”, Viên Thần Thường quát lớn, trong giọng nói là sự tàn nhẫn cực độ.
Bà ta đang ép Tiêu Nguyệt!
Bà ta cảm thấy một viên ngọc như Tiêu Nguyệt vốn rất hoàn hảo nhưng lại có yếu điểm là Tô Minh.
Vì vậy phải chủ động chấm dứt ngay.
Trên thực tê’ thì Tô Minh cũng được coi là yêu nghiệt trong yêu nghiệt.
Viên Thần Thường cũng thấy kinh ngạc bởi thiên phú võ đạo của anh.
Nhưng đối với bà ta, Tiêu Nguyệt là một người bình thường mà trong vòng mấy tháng đã lên được cảnh giới bán bộ Chân Hoàng thì Tô Minh chẳng là cái gì sất.
Bà ta không thể để Tô Minh làm hại đến tiền đồ của Tiêu Nguyệt.
Bất cứ ai hay cái gì ảnh hưởng đến con đường võ đạo của Tiêu Nguyệt thì đều phải
chết.
Vì vậy bà ta mới ép Tiêu Nguyệt phải đích thân ra tay.
Bà ta cũng chỉ muốn tốt cho Tiêu Nguyệt.
“Sư tôn! Chuyện này không thể được! Con biết con không xứng làm mòn chủ của Thần Thường Môn.
Từ giờ khắc này con chính thức thoái vị, mong sư tôn cho Tiêu Nguyệt được rời khỏi Thần Thường Mòn”, Tiêu Nguyệt lắc đầu, thậm chí ánh mắt có chút nguy hiếm, nói: “Sư tôn! Người có ân với con, đừng ép con phải ra tay với người”.
Sư tôn muốn giết Tô Minh, chỉ dựa vào điểm này là Tiêu Nguyệt đã muốn ra tay rồi.
“Cô…”, toàn thân Viên Thần Thường run rẩy, có chút không dám tin.
Bà ta nhìn chằm chằm vào Tiêu Nguyệt, ánh mắt ngưng trọng đầy vẻ nguy hiếm.
Sau mười hơi thở, bà ta mới nói: “Tiêu Nguyệt! Ý của cò là, vì người đàn ông này mà đoạn tuyệt tình thầy trò với bổn tôn? Và cũng cắt đứt với Thần Thường Môn?”
Đám người Ngụy Vận Hoa, Trần Vân sốt sắng muốn can ngăn: “Mòn chủ! Cò…”.
Bao nhiêu người ở Thần Vị Cư và cả người trên phố ở Thiên Đường Ngục đều sợ đến nỗi mặt mũi xanh mét, không dám thở mạnh.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tiêu Nguyệt, đợi cô trả lời.
“Nếu sư tòn nhất định muốn giết Tò Minh”, Tiêu Nguyệt giơ tay lên ngăn đám người Ngụy Vận Hoa định nói gì, sau đó nhìn thẳng vào Viên Thần Thường, nói: “Nếu vậy con sẽ đoạn tuyệt tình thầy trò với người và cắt đứt với Thần Thường Môn”.
Tiêu Nguyệt không đùa, cô
hoàn toàn nghiêm túc.
Ba năm sau, khi Tô Minh chết đi sống lại, giây phút gặp lại anh thì Tiêu Nguyệt đã thề, đời này kiếp này chỉ sống vì anh.
Ba năm trước, lúc Tò Minh tuyệt vọng nhất, cô đã không thể san sẻ cùng anh.
Vậy thì quãng đời còn lại, cò sẽ dùng tính mạng để kề vai sát cánh với anh.
“Tiêu Nguyệt…!”, Viên Thần Thường tức đến nỗi toàn thân run rẩy, ánh mắt đỏ ửng, sát ý bao trùm toàn Thiên Đường Ngục.
Bà ta sắp mất đi lý trí rồi!
“Tiêu Nguyệt tránh ra! Bổn tôn nhất định phải giết chết hắn, cò có ngăn được không?”, Viên Thần Thường triển khai khí tức, khí tức của cảnh giới Chân Hoàng khiến người ta tuyệt vọng như chiến thần đang ở trên không trung.
“Sư tòn! Vậy Tiêu Nguyệt xin ứng chiến”, điều khiến người khác kinh ngạc là Tiêu Nguyệt không những không tránh ra mà cũng triển khai khí tức của mình.
Cô như một nữ hoàng, tay trái cầm Nhật Nguyệt kiếm, tay phải cầm ò Đại Hoang, chân khí tản ra..