Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 768



Một kiếm bổ xuống, Tô Minh chỉ cảm thấy trên bầu trời có hàng tỷ ánh kiếm đang hướng thẳng về phía mình.

Ngay phía trên là một cơn lốc kiếm đạo, là một biển kiếm ý, là kiếm phong không ngừng trút xuống, là sự phần nộ của kiếm đế.

Quá mạnh mẽ.

Nguy hiểm tính mạng, lại đến!
vết thương của Tô Minh vừa mới khôi phục không lâu, anh không nhịn được mà dựng thẳng tóc gáy.

“Kiếm kỹ này cũng không tệ lắm”, ngay cả thiên nữ Tạo Hoá cũng phải mở miệng khen ngợi.

Tò Minh cắn chặt răng, nhưng anh vẫn không ra lệnh cho Thần Khôi hành động.

vẫn phải chiến đấu.

Dù sao thì bản thân cũng vừa có một bước tiến bộ lớn, thực lực của mình cũng đã tăng lên không ít.

Cũng không phải là không còn chút cơ hội nào.

“Mùi vị đứng giữa ranh giới sống chết này thật sự là khiến cho người ta say mê!”, Tô Minh cũng phát điên rồi, trong tay nắm chặt Long Ngục Kiếm, sức mạnh bốn mươi lăm triệu cân như không muốn sống nữa xâm nhập vào thân kiếm.

Tiếp theo.

Một ánh sáng lạnh phát ra từ trong mắt anh.


Tô Minh chợt ngẩng đầu lên.

“Sinh Tử Chớp Ảnh!”
CỔ họng rung động.

Long Ngục Kiếm được nâng
lên.

Nhưng tất cả vẫn chưa chấm dứt.

Ngay sau đó, chỉ trong vài nhịp thở, Tò Minh đã vung ra gần trăm nhát kiếm.

Quả thực là điên cuồng.

Mỗi một kiếm đều là Sinh Tử Chớp Ảnh.

Hơn nữa, còn khiến cho người ta khiếp sợ hơn chính là, mỗi một kiếm kỹ Sinh Tử Chớp Ảnh đều mạnh hơn so với những nhát trước đó.

Bởi vì lúc này Tò Minh đang bị vây trong ranh giới sống chết, âm dương nhị khí đều cảm nhận được một cách sâu sắc.

Chớp mắt.

“Xẹt xẹt xẹt xẹt”
Thanh âm chói tai vang vọng trong màng nhĩ, quấn quanh trong thần trí.

Ánh kiếm bay bao phủ cả bầu trời như pháo hoa.

Mạnh mẽ nở rộ.

Hàng nghìn ánh kiếm mang theo hơi thở tử vong không chút
kiêng dè bóp méo hư không.

Trong phạm vi một trăm mét xung quanh, đều bị thứ này bóp méo.

“Vút vút! Vút vút vút!”
Tô Minh lại bay ngược ra ngoài lần nữa.

Quả thật là anh vẫn còn kém một bậc.

Tuy rằng anh đã làm cực kỳ cực kỳ tốt, nhưng một trăm nhát kiếm “Sinh Tử Chớp Ảnh” kia chỉ hoá giải được bảy phần sức mạnh của “Thập Kiếm Vĩnh Hằng”.

vẫn còn lại ba phần nữa.

Mà ba phần kia gần như là không có đối thủ, tất cả đều hướng thẳng về phía Tô Minh.

Tò Minh cứ thế trở thành một bia ngắm vững chãi.

Trong quá trình bị bay ngược trở lại, Tò Minh cũng vô cùng thê thảm, máu thịt bay tứ tung, xương ống chân vỡ vụn.

Liên tục ba cấp bậc địa, huyền, hoàng đều không thể ngăn cản được.


Cũng may.

Tô Minh đúng lúc ra lệnh ra Thần Khôi.

Thần Khôi đi bên cạnh anh, giúp chia sẻ phần nào.

Dưới tình huống này Tô Minh mới không chết.

“Sảng khoái!”
Không chết, rồi lại được trải qua cảm giác đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết, quả thực là thích vò cùng.

Tò Minh cảm thấy cảnh giới của mình hết lần này đến lần khác được củng cố.

Kho tàng huyết mạnh táo bạo kia dường như cũng có đóng góp, chính bản thân mình còn chưa chuẩn bị tốt đã có thể sử dụng một ít kho tàng huyết mạch.

Âm dương nhị khí cũng càng thêm tinh khiết, thuần tuý.

Ngay sau đó.

Tô Minh dừng lại.

Thoạt nhìn không ra hình người.

Toàn thân giống như là vừa bước ra khỏi máy trộn bê tông.

Nhưng, cho dù như thế, khi đôi mắt của Phó Tử Lập đang
nhìn chằm chằm anh sắp nổ tung vì kinh hãi, Tô Minh bắt đầu cử động.

Sau vài hơi thở.

Hoàn hảo không chút tổn hại.

Ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt.

“ông không giết chết được tôi”, Tô Minh đứng cách Phó Tử Lập một khoảng không xa, mỉm cười nói.

Không hiểu sao nụ cười kia của Tô Minh lại khiến cho Phó Tử Lập cảm giác hoảng sợ đến
mức hít thở không thông.

Thậm chí, khiến cho ông ta tỉnh táo lại từ trong trạng thái nhập ma điên cuồng.

Phó Tử Lập xoay người bỏ chạy!
Bởi vì ông ta đã xác định được, bản thân không thể giết được Tò Minh.

Hơn nữa, lúc này ông ta đã hiểu rõ, tất cả đều nằm trong dự tính và sự khống chế của Tô Minh, thật đáng sợ, thực lực của Tô Minh giống như mỗi một giây đều tăng vọt, ngay cả thiêu đốt tuổi thọ, vận dụng chén Hoàng
Tuyền, vận dụng Thập Kiếm VTnh Hằng, đều không thể giết chết được Tò Minh, vậy thì bây giờ còn có thể làm gì?
Chỉ có bản thân sống sót thì ngày sau mới có cơ hội để báo thù.

Không thể cứ tiếp tục như thế này nữa, nếu không bản thân sẽ bị giết chết.

Trên thực tế, giờ phút này, ở tận sâu trong nội tâm Phó Tử Lập, sự sợ hãi cực hạn đã muốn nói với ông ta rằng, hãy quên mối thù này đi.


Vốn dĩ ônq ta cho ráng, sự
thù hận của bản thân mình đối với Tô Minh đã vượt qua cả ranh giới sống chết, ông ta không sợ chết.

Nhưng trong một giây cảm nhận được bản thân phải chết, ông ta vẫn tỉnh táo, vẫn muốn sống sót.

Đây chính là sức hấp dẫn của khát vọng được sống!
Về phần thiêu đốt tuổi thọ, đại khái là ông ta đã dùng hai trăm nghìn năm.

Vần còn lại một trăm nghìn năm nữa.

Một trăm nghìn năm tuy rằng ngắn, nhưng như vậy vẫn còn tốt hơn là phải chết ngay hòm nay!
“Còn muốn chạy? Đã được sự đồng ý của tòi chưa?”, nhưng đúng lúc này, Tô Minh mở miệng.

Đống thời, Phó Tử Lập đột nhiên phát hiện ra, con đường phía trước của mình đã bị chặn lại!
Bị một con rối chặn lại.

Nhất thời, cả người ông ta đều lạnh lẽo.

Thậm chí, ông ta còn không cảm nhận được hơi thở dao động, cũng không nhìn thấy con rối này dùng thân pháp gì để xuất hiện trước mặt mình một cách quỷ dị như vậy.

Toàn thân Phó Tử Lập trở nên lạnh ngắt.

“Xem ra khối đá mài dao này đã hỏng rồi”, Tô Minh sờ sờ cái mũi của mình, có chút đáng tiếc.

Nhìn dáng vẻ hoảng sợ lúc này của Phó Tử Lập, anh đã biết ông ta không còn dũng khí để chiến đấu nữa rồi, cho dù bây giờ đối mặt vời ông ta không
phải là Thần Khôi mà là chính mình thì cũng như thế.

Phó Tử Lập đã không thể mang đến cho anh cảm giác đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết vậy thì cũng không còn tác dụng gì nữa.

Khối đá mài dao này, có thể vứt đi rồi.

“Giết đi”, Tò Minh thản nhiên nói.

Mệnh lệnh được truyền đạt.

Nghe lệnh, Thần Khôi khởi động.

Thấy động tác này, Phó Tử Lập đã bị dọa sợ đến mức hồn phi phách tán, bởi vì ông ta không thể nào nhìn rõ bóng dáng của Thần Khôi, cho dù ông ta có nhìn chằm chằm Thần Khôi hay cô’ gắng tập trung hơi thở lên người nó.

.


Bình Luận (0)
Comment