“Nếu tôi không chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân mà anh lại chữa được thì từ nay về sau tòi nguyện làm người phụ nữ của anh”, Quan Khuynh Thành đột nhiên nhìn về phía Tô Minh, đây là lần đầu tiên cô ta chủ động như vậy.
Chứ trước kia cô ta còn không thèm nhìn Tô Minh một cái.
Lời nói của cô ta rất nghiêm túc, không hề có ý nói đùa.
Vũ Bất Bại sốt sắng, tận sâu ánh mắt là vẻ chấn động.
Ong ta rất muốn ngăn cản nhưng sau đó lại bất lực lắc đầu.
Ông ta biết tính cách của Quan Khuynh Thành.
Cò ta đã quyết định gì thì không ai có thể ngăn cản được.
Huống hồ, cô ta không chữa được khỏi bệnh cho người khác thì người khác cũng không thể chữa được.
Vì vậy cũng không có gì lo lắng cả.
Sở dĩ ban nãy ông ta sốt sắng như vậy là vì thân pháp của Quan Khuynh Thành không được bình thường cho lắm.
Hôn nhân của cô ta là chuyện quan trọng vượt ngoài
tưởng tượng, bởi nó liên quan đến rất nhiều thứ, tuyệt đối không thể lôi ra làm trò đùa được.
“Cô Quan nói đùa rồi”, Tò Minh nói có chút khinh bỉ.
Cô ta lấy đâu ra sự tự tin như vậy?
Thua mà cam tâm tình nguyện làm người phụ nữ của mình ư? Cò nguyện làm người phụ nữ của tôi nhưng chưa chắc tôi đã muốn.
Đánh giá mình cao quá rồi đấy?
Dường như nhìn ra vẻ khinh bỉ và chế giễu của Tô Minh nên Quan Khuynh Thành đột nhiên giơ tay lên, tháo khăn che mặt trên mặt mình xuống.
Lúc này Tô Minh đột nhiên thấy run rẩy, chứ đừng nói đến đám người Vân Thụy, Gia Cát Dịch và Giang Tiễn.
Thậm chí, có vô số người ở Thiên Đường Ngục đều thất thần.
Đẹp quá đi!
Đúng là đẹp thật!
Dường như cách nói ‘chim
sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn’ cũng không thể diễn tả nối.
Khuôn mặt đó đúng là hoàn hảo, đẹp đến nỗi người khác không thấy là thật.
Tô Minh chưa từng nhìn thấy Hằng Nga trong truyền thuyết nhưng lúc này anh cũng không kìm nổi mà nghĩ, kể cả ở cung Quảng Hàn cũng chưa chắc có được cò gái nào đẹp như này?
Tò Minh từng gặp rất nhiều người đẹp, xa thì không nói, nhưng trước mặt là Ngư Dung Băng cũng là tuyệt sắc giai nhân, Quý Thanh Hoà cũng vậy.
Nhưng kể cá là Ngư Dung Băng và Quý Thanh Hoà thì cũng có chút thua kém cò gái trước mặt.
Đặc biệt là đôi mẳt này là đôi mắt đẹp nhất, long lanh và trong trẻo nhất mà Tò Minh từng gặp.
Bất cứ đường nét nào trên khuôn mặt Quan Khuynh Thành đều vô cùng hoàn hảo, nhìn về tổng thể thì càng ‘khuynh nước khuynh thành’.
“Tôi tên là Quan Khuynh Thành, hai chữ’Khuynh Thành’ không phải nói bừa đâu”, trong lúc yên tĩnh, cò ta lại nói: “Nếu
như tòi không chữa khỏi bệnh của bệnh nhân mà anh chữa được thì tôi nguyện làm người phụ nữ của anh”.
Ánh mắt của Quan Khuynh Thành rất nghiêm túc.
“Này! Bình thường thì anh không có cơ hội chữa khỏi cho người mà cò ta không chữa được đâu.
Nhưng ngộ nhỡ được thì sao? Nếu được thì anh lãi lớn rồi đó”, đúng lúc này, thiên nữ Tạo Hóa lên tiếng.
Cô ta nói có chút hưng phấn: “Chưa nói đến nhan sắc của cô gái này đúng là hiếm gặp mà ngay cả giá trị trên người cô ta cũng lớn lắm đó”.
“Ví dụ?”, Tô Minh tò mò hỏi.
Thiên nữ Tạo Hóa nói thế là ý gì?
“Ví dụ, biết đâu tất cả mọi người và tất cả thế lực của thế giới Tiểu Thiên cộng lại cũng chưa chắc giàu bằng cô ta đâu.
Nếu cô ta thật sự trở thành người phụ nữ của anh thì sau này anh cũng được coi là ‘ăn bám’ phụ nữ rồi, sau này không thiếu tài nguyên võ đạo đâu.
Anh còn có thể tùy ý dùng con rối nữa”.
Trong lòng Tò Minh thấy chấn động.
Nói cũng phải!
Theo như Giang Tiên và Gia Cát Dịch nói trước đó, mỗi lần cò gái này ra tay chữa bệnh thì giá phải là 100 ngàn viên linh thạch thượng phẩm.
Cái giá này nghe thì tưởng khoa trương nhưng cả thế giới Tiếu Thiên không có mấy người có thể một lần lấy ra được 100 ngàn viên linh thạch thượng phẩm.
Hơn nữa, nói thật lòng thì với nhan sắc của Quan Khuynh Thành đúng là khiến Tò Minh rung động.
Vẻ đẹp đến nỗi khiến người khác run rấy, trong chư thiên vạn
giới cũng không có được mấy người.
Còn cả tính cách lạnh lùng kiêu ngạo của cô ta đúng là khiến người khác có khao khát được chinh phục.
“Nếu như có cơ hội để cô ta thua thì mình sẽ buồn cười chết mất”, Tò Minh thầm nghĩ.
Tất nhiên, nói thật lòng thì cơ hội này rất mong manh.
Không thừa nhận không được, y đạo của mình chắc còn lâu mới bằng được Quan Khuynh Thành.
Không phải y đạo của mình không ổn mà vì y đạo của
cô ta quá cao.
Sau đó, Quan Khuynh Thành lại che mặt lại.
Nếu không thì cò ta đi đến đâu cũng sẽ gây họa mất.
“Được rồi! Đến nhà họ Vân thòi”, Vũ Bất Bại nói.
õng ta không coi những lời tức giận của Quan Khuynh Thành là thật, ông ta cũng không nghĩ là cô ta sẽ thua.
Sau đó Vân Thụy dẫn đường, đám người này liền đi về phía nhà họ Vân ở Thiên Đường Ngục.
Rất nhanh đã đến nhà họ
Vân…
Gia chủ nhà họ Vân là Vân Thượng Phong dần mọi người cung kính đứng trước cửa nhà họ Vân xếp thành hai hàng.
Lúc đám Quan Khuynh Thành, Vũ Bất Bại và Tô Minh xuất hiện thì tất cả mọi người đều đồng loạt khom lưng cúi chào.
“Xin chào Quan thần y, Vũ trưởng lão và cậu chủ Tô”.
Ai nấy đều vò cùng kích động.
Một mặt, họ không thế có
cơ hội tiếp xúc với những người như Quan Khuynh Thành hay Vũ Bất Bại, thậm chí là Tô Minh.
Mặt khác, sự xuất hiện của Quan Khuynh Thành khiến tất cả mọi người trong nhà họ Vân chắc chắn rằng, bệnh của Vân Thanh Thanh nhất định sẽ được chữa khỏi.
Vân Thượng Phong vừa định dẫn đám Quan Khuynh Thành đi vào trong phòng khách để chào hỏi và uống cốc trà để thể hiện sự tôn kính và lịch sự nhưng Quan Khuynh Thành lại nói: “Đi gặp Vân Thanh Thanh luôn đi! Thời gian của tôi cũng có hạn”.
Cô ta không muốn lãng phí thời gian.
Phải nói rằng sự kiêu ngạo của cô ta là xuất phát từ trong xương tủy.
“Vâng vâng”, Vân Thượng Phong nào dám phản bác, liền dẫn đám Quan Khuynh Thành đi về phía sân sau.
Địa vị của Vân Thanh Thanh ở nhà họ Vân là vô cùng cao, vì vậy điều kiện nơi ở cũng tốt.
Một mình Vân Thanh Thanh ở trong tòa nhà cổ, ở đó có 12 người giúp việc thay nhau chăm sóc cho cò..