Cuối cùng Cổ Đế Huyết
cũng ngừng giãy giụa.
Dường như đã chấp nhận số phận.
“Vì năng lực của Cổ Đế Huyết quá mạnh, nếu như không thể trấn áp được thì cuối cùng sẽ tự sinh ra ý thức.
Nếu như nó thực sự sinh ra ý thức fôi thì cho dù là tôi, cũng không thể giúp cô giải quyết được.
Cô khá là may mắn, CỔ Đế Huyết trong người cô vẫn chưa có ý thức”, Tô Minh nói.
“Anh tên là gì?”, Vân Thanh Thanh chớp đòi mắt to tròn nhìn chằm chằm Tô Minh, giọng nói dịu dàng êm tai hỏi.
“Tô Minh”.
“Một cái tên hay”, Vân Thanh Thanh mỉm cười, nụ cười vô cùng trong sáng.
Bên ngoài màn giường.
Bên cạnh bàn trà.
Tất cả mọi người đều đang nhìn chăm chú nhìn vào tấm màn che giường!
Nhưng không ai biết được bên trong đã xảy ra chuyện gì!
Khí tức mọi người như đòng đặc lại.
Hơi căng thẳng.
Mặc dù ai nấy đều biết Tô Minh không thể chữa được khỏi bệnh cho Vân Thanh Thanh nhưng cũng lo lắng Tô Minh chữa không khỏi mà còn có thể khiến cho bệnh của Vân Thanh Thanh nặng thêm.
ít nhất, với tình hình trước mắt của Vân Thanh Thanh thì vẫn còn có thể sống được tám mười ngày gì đó.
Ngộ nhỡ lần này bị Tô Minh chữa bừa, có khi còn chưa sống được đến tám mười ngày thì sao?
“Bố, bảo anh ta cút ra ngoài đi! Bố, bố rõ ràng biết anh ta hầu như không thế làm được”, Vân Thuỵ đã sắp nghiến nát cả răng của mình, run rẩy đứng bên cạnh Vân Thượng Phong, trên thực tế cậu ta khá nhát gan nhưng lúc này hai mắt lại đỏ lên, như sắp mất đi lý trí đến nơi: “Đời này của chị ghét nhất những người đàn ông có ý đồ xấu với chị ấy, cho nên, cho dù có khám bệnh cho chị ấy thì nhà họ Vân cũng vần luôn dùng sợi tơ để bắt mạch, nhưng bây giờ”.
Trong mắt của Vân Thuỵ.
Chị mình đã là người sắp chết rồi.
Là người đã bị phán án tử hình fôi.
Còn để cho Tô Minh đi vào trong màn nữa chứ, đây chính là một hành vi thiếu tòn trọng!!!
Trước đó chuyện thế này chưa từng xảy ra.
Nếu chị mà biết được chắc chắn sẽ cực kỳ phẫn nộ.
Vân Thượng Phong chẳng hề lên tiếng nhưng nước mắt lại không ngừng chảy dài.
Có thể nhìn ra được, cảm xúc của Vân Thượng Phong cũng đã chạm đến bờ vực sụp
đố.
Nhìn con gái mình phải chịu đựng sự đau đớn của cái chết cận kề, điều này có thể dự đoán được.
“Bố phải khiến tên nhãi trong lòng chỉ có mỗi tinh huyết của cự thú thời tiền sử này mất mặt, việc nhà họ Vân chúng ta có thể làm được nhiều nhất cũng chỉ là khiến anh ta mất hết mặt mũi mà thôi!!!”, Vân Thượng Phong nghiến răng nói, giọng nói rõ ràng đã bị đè xuống rất thấp nhưng do cảm xúc giao động quá mạnh nên vẫn có thế thấp thoáng nghe được.
“Loè người trong thiên hạ cũng được, nhưng không nên quấy rầy sự thanh tịnh của cò Vân”, Quan Khuynh Thành cũng hờ hững buông lời, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo, cô ấy nghe thấy giọng nói chuyện đã được đè thấp của hai bố con Vân Thượng Phong và Vân Thuỵ.
Đến tận lúc này cũng chưa từng có ai đi vào trong màn để khám bệnh và chữa cho Vân Thanh Thanh.
Tô Minh là người đầu tiên.
Điều này quả thật là đã quấy rầy đến sự thanh tịnh của Vân Thanh Thanh.
“Haiz!”, Vũ Bất Bại lại thở
dài.
Gia Cát Dịch và Giang Tiễn cũng muốn mở miệng nói gì đó, dù gì, bọn họ vẫn có ý đối địch với Tò Minh.
Nhưng đúng vào lúc này.
“Thanh Thanh mong các vị đừng nói gì nữa, việc này sẽ quấy fây đến anh Tô”.
Bên phía xa, trong màn giường, bỗng nhiên truyền đến một giọng nói.
Giọng nói vô cùng dịu dàng êm tai.
Vân Thanh Thanh!
Là giọng nói cua Vân Thanh Thanh!
Bên trong màn giường, đôi mắt đẹp của Vân Thanh Thanh nhìn về phía Tô Minh mang theo vẻ xin lỗi, cô ấy đều nghe thấy được tiếng bàn tán nói chuyện bên ngoài kia thì chắc chắn Tô Minh cũng có thể nghe thấy được, đây rõ ràng là một hành vi quấy fây đến anh.
May là, cò có thể nhìn ra được, Tô Minh rất nghiêm túc, hẳn là không hề bị ảnh hưởng gì.
Cùng lúc đó.
Bên ngoài màn giường, đã im bặt hoàn toàn!!!
Thậm chí có thể nói là đã nín thở.
Bọn họ vừa rồi đã nghe thấy cái gì???? Giọng nói vừa rồi có phải là ảo giác không?
Trong một thoáng yên lặng như tờ, đám người Vũ Bất Bại, Vân Thượng Phong ai nấy nhìn nhau rồi bất giác muốn từ trong mắt của đối phương dò xét xem giọng nói lúc nãy mà mình nghe được có phải là ảo giác hay không?
Chỉ nhìn lẫn nhau một hồi
vậy thôi mà bỗng nhiên bọn họ đã xác định được, mình không hề nghe lầm!
Là thật.
“Thanh Thanh con bé tỉnh rồi!!!!”, Vân Thượng Phong vì cảm xúc giao động quá mạnh nên có chút như mừng phát điên.
Còn may, vào lúc quan trọng, tên nhóc béo ú Vân Thuỵ hàng ngày nhìn có vẻ không đáng tin lại ngay lập tức tóm chặt lấy bô’ mình: “Bố, đừng nói gì, đừng quấy rầy đến anh Tò cứu chị!”
“Đúng đúng đúng”, Vân Thượng Phong lúc này mới như bị tạt một gáo nước lạnh cho tỉnh, sau đó yên tĩnh lại, nhưng sự yên tĩnh này cũng chỉ là cố gắng kiềm chế mà thôi, nhìn vẻ ngoài của ông ta đã run rẩy cả rôi.
Giang Tiễn lầm bầm một câu: “Cô Vân tỉnh rồi thì chắc chắn là do được Tò Minh cứu chữa hay sao? Cũng không chắc đâu!”
Hắn ta rõ là đang đô’ kỵ.
Khó chịu.
Cho nên, mới buông một
câu sặc mùi gạnh tỵ như vậy.
Hắn ta có thể chịu đựng việc Tô Minh có thiên phú cực cao trong giới Võ đạo, nhưng lại không thể nhẫn nhịn việc Tô Minh cũng có y thuật khó tin, bởi vì, bản thân Giang Tiễn vốn dĩ là một thần y.
Hơn nữa, trong đầu hắn ta vần còn nhớ như in cuộc đánh cược giữa nữ thần Quan Khuynh Thành với Tô Minh.
Trong trường hợp Quan Khuynh Thành không thể chữa khỏi, nếu như Tò Minh làm được, như vậy, Quan Khuynh Thành phải cam tâm tình nguyện trở
thành người phụ nữ của Tô Minh.
“Cái này”, một câu nói này của Giang Tiễn khiến cho Vân Thượng Phong và Vân Thuỵ vốn đang vò cùng kích động bỗng chốc trở nên khổ sở, xẹp lép.
Đúng vậy! Bỗng nhiên tỉnh lại, không có nghĩa là đã được chữa khỏi, cũng có khả năng là hồi quang phản chiếu!
Nghĩ kỹ cũng phải, đến cả Quan y tiên đều đã phán tử hình rồi, thì làm sao còn có người có thế chữa khỏi được chứ?
Xong, đúng vào lúc này, Quan Khuynh Thành lại thẳng
thừng đốp lại Giang Tiên một câu: “Giọng nói vừa rồi của cô Vân mang đầy sinh khí, việc tỉnh lại của cò ấy có đa phần không phải là do hồi quang phản chiếu, mà là thực sự đã được chữa đúng bệnh rồi, việc chữa trị của Tô Minh là có hiệu quả!”
Tính cách của Quan Khuynh Thành là như vậy.
Một là một.
Hai là hai.
Cô ấy không bởi vì sự khó chịu và cách nhìn, cùng với ván cược vò lý trước đó của mình với Tò Minh mà đi phủ định một số
Tò Minh mà đi phủ định một số sự thật.
Giang Tiễn lập tức đỏ lựng cả mặt, cúi thấp đầu xuống.
Vừa xấu hổ lại vừa đố kỵ ganh ghét, đố kỵ nữ thần lại đi nói giúp cho Tô Minh.
.