Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 804



Khi Tô Minh sử dụng Ma La kiếm, Tiêu Nhập Cốt thứ nhất là do quá tham lam khát vọng có được Ma La kiếm mà tâm thần thất thố, thứ hai do Tô Minh dùng Ma La kiếm nên hắn ta phải chống đỡ đến hết sức, cuối cùng bắt đầu khí tức suy yếu, bắt đầu bị phản phệ rồi tới nỏ mạnh hết đà, đây chính là điểm khiến Tiêu Nhập Cốt buông lỏng.

Cộng hai điểm này lại mới cho Thần Khôi tạo được cơ hội, mà sát chiêu chân chính chính là Thần Khôi.

Thế nhưng.

“Ha ha ha ha rất tốt, ranh con, cậu quả thực là người trẻ tuổi ưu tú nhất mà 40-50 nghìn năm nay bổn tọa mới gặp!”, tiếp theo đó, Tiêu Nhập Cốt đột nhiên cười ha ha, cực kỳ tán thưởng, nhưng vẫn có chút mỉa mai, trở giọng nói: “Nhưng chỉ như vậy thì không đủ, bổn tọa chỉ bị thương chứ sẽ không chết!”
Cùng lúc với châm biếm, rõ ràng có thể thấy vết kiếm chém trên thân thể của Tiêu Nhập Cốt đang từ từ khép lại rồi biến mất.

Cũng chính vào khoảnh
khắc này.

“Vậy sao?!1′, Tô Minh lại cười, nụ cười quỷ dị, khí tức của anh vào giây phút này, sự suy yếu khó hiểu ở một giây trước lập tức hồi phục lại đến đỉnh phong, quá sức kỳ lạ.

Đột nhiên, nụ cười của Tiêu Nhập Cốt tắt ngúm, hắn ta sững sờ, trừng mắt nhìn Tô Minh, nhìn chằm chằm vào anh.


Khí tức của Tô Minh lại nhanh chóng khôi phục đến đỉnh phong như từ đầu được ngay sao? Sao có thể chứ?
Tô Minh dùng thanh kiếm
đó, lẽ nào không phải là miễn cưỡng? Lẽ nào không phải là cưỡng ép? Lẽ nào không phải sẽ bị tiêu hao cực lớn? Rốt cuộc là như thế nào?
Nhưng trước mắt.

“Sinh Tử Chớp Ảnh!”, đúng trong lúc Tiêu Nhập Cốt hơi mất tinh thần, Tô Minh đột nhiên ra tay, sát ý toát ra vô tận.

“Ôn con, cậu còn còn muốn giãy dụa vô ích sao?!1′, Tiêu Nhập Cốt thấy Tô Minh ra tay, vốn còn rất khinh miệt.

Bởi vì, Tô Minh quá yếu, ngoài nhát kiếm chí cường vừa
nãy ra, còn có con rối hình nhân tập kích mang lại áp lực cho hắn ta ra thì bản thân Tô Minh khiến hắn ta thực sự cảm thấy chỉ như con muỗi, vốn không có chút uy hiếp nào.

Tiêu Nhập Cốt nhảy giẵm lên không khí, lơ lửng giữa không trung, lúc này ngay đến ý nghĩ né tránh một kiếm đó của Tô Minh cũng không có.

Không cần thiết, không phải sao?
Hơn nữa, lúc này trên lưng hắn ta còn có một vết thương rất nặng, mặc dù đang khép miệng hồi phục, nhưng vẫn chưa
hoàn toàn lành lặn.

Hơn nữa, hắn ta vẫn còn đặt đa số sự chú ý và tinh thần lên con rối hình nhân, không thể chỉ vì một kiếm nhỏ nhoi này của Tô Minh mà vì nhỏ mất lớn được.

“Vù!”, Tiêu Nhập Cốt khẽ vung bàn tay lên, một làn sóng dao động từ ngón tay bắn ra một đạo chân khí màu đen sắc bén, xé không lao đi.

Chỉ là một chút ra tay nhỏ rất đơn giản, không ảnh hưởng đến việc hồi phục thương thế và quan sát con rối của hắn ta.

Đã đủ rồi, không phải sao?
Giây tiếp theo.

“Xuy!”
Một âm thanh kỳ dị chói tai vang lên, đạo chân khí sắc nhọn mà hắn ta tùy ý bắn ra đó vào khoảnh khắc đối mặt với kiếm của Tô Minh lại lập tức bị chặt đứt!
Còn kiếm quang của Tô Minh trong nháy mắt đã đến trước người Tiêu Nhập Cốt.


Hơn nữa, kiếm không hiểu sao còn nhanh hơn.

Kiếm lại càng tăng thêm nội liềm.

Đây? Chuyện gì thế này? Ánh mắt của Tiêu Nhập Cốt co rút, có một dự cảm không lành, thậm chí đã ngửi thấy mùi nguy hiểm từ đạo kiếm quang đã đến trước mặt hắn ta rồi.

Không phải chứ!
Rõ ràng trước đó Tô Minh cũng đánh ra một kiếm “Sinh Tử Chớp Ảnh” này, căn bản không có uy lực gì cả! Cho dù hắn ta chỉ đơn giản ra tay một chút cũng không đến nỗi không chống đỡ được một kiếm này của Tô Minh chứ? Nhưng hiện tại.

Rốt cuộc là chuyện gì thế
này?
Dưới sự tò mò mãnh liệt và bất an, mặc dù Tiêu Nhập Cốt hận nỗi ngay lập tức chửi tục, thì cũng chỉ có thể cưỡng ép di chuyển cơ thể vẫn chưa hồi phục vết thương mà thôi.

“Hí!”
Vừa quay người một cái để né tránh nhát kiếm ‘Sinh Tử Chớp Ảnh’ đó.

Tốc độ cực hạn đã phải hoàn toàn phát huy ra hết.

Cũng chính vì thế mà vết kiếm chém chưa hồi phục lại
trên người hắn ta lập tức nứt toác ra, máu tươi tuôn ra như suối, Tiêu Nhập Cốt đau đớn đến nhe răng trợn mắt!
Lửa giận cùng lúc bạo phát trong lòng, Tiêu Nhập Cốt đánh ra một chưởng theo bản năng: “Đại Ma Phục Thương chưởng!”
Sát khí thật sự nổi lên rồi.

Trước đó, trên thực tế hắn ta vẫn giữ một tâm thế đang chơi với ruồi bọ, nhưng hiện tại thì phải khác rồi.

Hắn ta muốn Tô Minh chết, chết môt cách thê thảm.

Trong phúc chốc, một đạo chưởng ẩn khủng bố từ lòng bàn tay của Tiêu Nhập Cốt mãnh liệt lao ra.

“Vù vù”.

Giống như có hàng vạn ma quỷ nhảy nhót trên bầu trời, ngay đến ánh sáng cũng bị che lấp, ma khí ngợp trời, âm trầm nặng nề, giống như đêm tối sắp đến vậy.


Chưởng ấn nghênh ngang bành trướng trên không, cuồn cuộn tựa như ảo ảnh, to lớn hùng vũ, chưởng ấn mỗi một tấc tiến tới gần, không gian tầng tầng lớp lớp như sụp xuống
mười trượng, cực kỳ chấn động đến hiệu quả thị giác.

Chưởng ấn hướng về phía Tô Minh, chưởng ấn quyết đoán đó giống như cắt đứt giới hạn, mang theo ma khí hoang cổ khiến người khác không thở nổi.

Chưởng ấn đó rất nặng rất nặng, trong quá trình sụp xuống tựa như muốn ép vd cả tầng Chiến Uyên vậy.

Nhưng Tô Minh lại không hề có chút do dự hay sợ hãi nào, ngược lại anh còn trở thanh chém ra một kiếm nữa: “Sinh Tử Chớp Ảnh!”
Sạch sẽ dứt khoát.

Kiếm ảnh lại càng tràn ngập sự tin và kinh định đến cùng cực hơn.

Hơn nữa, lần xuất kiếm này không phải là một kiếm nữa, mà liên tiếp mấy chục kiếm, hơn trăm kiếm.

“Xích xích xích xích”.

Cuồn cuộn không ngừng.

Tô Minh phảng phất trở thành một nguồn kiếm đạo, chỉ có kiếm, duy chỉ có kiếm, ý chưa
dứt, kiếm không ngừng, không nhìn rõ được thân Long Ngục kiếm nữa, chỉ còn lại kiếm âm đang dao động vô cùng tinh thuần mà thôi.

Kiếm tiếp kiếm này không chỉ để ngăn cản Đại Ma Phục Thương chưởng của Tiêu Nhập Cốt mà còn có rất nhiều kiếm ảnh đang quanh co dập dờn, hướng về phía Tiêu Nhập Cốt.




Bình Luận (0)
Comment