“Tốt! Tốt! Tốt!”, trái lại, Tô Ương rất kích động, kích động đến mức nhảy dựng lên, run rẩy, mặc dù quá trình không giống như hắn ta nghĩ, nhưng kết quả lại giống như điều hắn ta mong muốn.
“Nhãi con, sao lại không nói gì hả? Tuyệt vọng sao? Xì”, Tiêu Nhập Cốt hét lên, hắn ta muốn thấy Tô Minh hối hận, sợ hãi.
Có như vậy mới có khoái cảm.
Thế nhưng, mặt Tô Minh vẫn chẳng có biểu cảm gì, bình tĩnh
đến lạ thường, thậm chí còn cười nữa.
“Thiên nữ tiền bối, cò lại có một bữa ăn ngon nữa rồi.
Lần này, kế của tôi thành công rồi chứ?”, Tô Minh tranh công, tâm trạng rất tốt.
Anh nhìn về phía Tiêu Nhập Cốt, sâu trong mẳt là sự thương hại và kỳ quái.
ơân gì chứ?
Hoàn toàn cởi bỏ thân xác? Sau đó biến thành hồn ma?
Phải, Tiêu Nhập Cốt, hồn ma này của ông thoạt nhìn thì đủ khống lồ, nghịch thiên, mạnh đến mức không thể nào hình
dung.
Thế nhưng, mặc kệ ông là ma cũng được, là thần cũng được, chỉ cần là hồn thể, ở trước mặt Thiên Nữ Tạo Hóa, chính là một món ngon.
Thiên nữ Tạo Hóa có thể lập tức xóa bỏ tất cả thần trí, suy nghĩ của người khác, lại nghiền nát ma hồn của người đó thành hồn lực tinh khiết nhất rồi chiếm đoạt.
Đây chính là món ngon dâng tận miệng! Chưa thấy ai tự tìm chết như vậy, còn dương dương tự đắc nữa!
Đáng thương quá!
“Ha ha, hay lắm, kế của ngươi thành còng rồi.”, tâm trạng của thiên nữ Tạo Hóa rất tốt, dù sao, thần hồn của cô ta lại có thế khôi phục rồi, đúng là niềm vui ngoài ý muốn!
“Thằng nhãi, sao không nói gì hả? Hả? Nói đi! Nói cho bổn tọa biết, ngươi tuyệt vọng sao? Ha ha ha”, Tiêu Nhập Cốt lớn giọng hơn nữa.
Hoàn toàn thông thiên, ma ảnh chuyến động, hóa thành gương mặt gương mặt Tiêu Nhập Cốt.
Gương mặt kia vặn vẹo, hưng phấn, treo giữa trời đất, cười như điên, miệng ma giống như muốn nuốt chửng
trời đất.
Tô Minh nhìn ma ảnh năm móng với khí thế hủy diệt trời đất, không chút kiêng kỵ của Tiêu Nhập Cốt giữa không trung như nhìn kẻ ngu vậy.
Mà Quan Khuynh Thành ở trong khe hở không gian lại đột nhiên cắn môi.
Cô ấy quyết dịnh sẽ ra tay!
Nói đúng hơn là muốn vận dụng vài con át chủ bài để cứu người.
Sau khi Tiêu Nhập Cốt hoàn toàn mê muội thì bắt đầu phô trương sức mạnh, loại sức mạnh
ấy cho cô ấy biết chắc chắn rằng Tô Minh sẽ phải chết.
Cô ấy phải cứu người! Trên người cò ấy có rất nhiều con át chủ bài, rất nhiều con át chủ bài đều vượt quá thế giới Tiếu Thiên, có thể đối phó với Tiêu Nhập Cốt.
Nhưng trong khoảnh khắc Quan Khuynh Thành chuẩn bị ra tay, đột nhiên, có một giọng nói truyền vào tai cô ấy: “Khuynh Thành, em yên tâm đi, không cần lo lắng cho anh.”
Tò Minh cảm nhận được suy nghĩ của Quan Khuynh Thành nên lập tức ngăn cả, nếu không, há chẳng phải la làm chậm trễ bữa tiệc lớn của thiên nữ Tạo
Hóa rồi sao?
“Hả?”, Quan Khuynh Thành giật mình, bên dưới khăn che mặt, gương mặt nghiêng nước nghiêng thành đầy vẻ nghi ngờ và kì dị.
Sao Tò Minh lại biết được mình muốn ra tay cứu người chứ? Thân giao cách cảm à?
Còn nữa, Tô Minh lấy đâu ra tự tin ấy chứ?
Nhưng Quan Khuynh Thành hít sâu một hơi, vẫn bình tĩnh lại.
Tò Minh cũng đã nói như vậy thì cò ấy chỉ có thế tiếp tục xem thôi.
Dưới lớp khăn che mặt, đôi
mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Tô Minh, không dám lơ là một giây nào, rất mong chờ.
Đúng lúc đó.
“Thằng nhãi, trở thành chất dinh dưỡng của bổn tọa đi!”, Tiêu Nhập Cốt sôi trào cuồn cuộn, ma ảnh ùn ùn kéo tới, giống như nham thạch màu đen cuồn cuộn nổ tung, nhào về phía Tô Minh.
Màu đen che trời.
Khí thế vò cùng lớn.
Trông như bầu trời sụp xuống, vô sô’ ma đầu tử trên trời
Trong nháy mắt, chúng đến gần Tô Minh.
Ngay trước mặt Tô Minh, ma ảnh kia lập tức hóa thành một cái miệng cực lớn, nhe răng toét miệng, nuốt trọn bầu trời, miệng lớn đến vô tận, cắn về phía Tò Minh.
Hiệu ứng thị quả quả thực rất rung động! Rung đến mức khó hình dung được!
Tiếp đó, cái miệng như cắn một miếng thì có thể chết người, vô địch, thái cổ, hùng hậu, cắn nuốt khí tức, thật sự khiến người ta nghẹt thở.
Cái miệng ma đó rõ ràng là đánh về phía Tô Minh,
ta nghẹt thở.
Cái miệng ma đó rõ ràng là đánh về phía Tô Minh, nhưng những tu giả võ đạo ẩn nấp xem cuộc chiến trên dưới quảng trường Chiến Uyên đều có cảm giác như bị rút hết xương tủy, sống chết luân phiên, không rõ là thiên đường hay địa ngục.
Cái miệng ma kia quá mạnh mẽ.
Thậm chí, rõ ràng có thể thấy được đất đai, thậm chí là địa mạch vò diễn bên dưới tầng Chiến Uyên bắt đều hóa thành dòng chảy, bị cái miệng ma kia dễ dàng chiếm đoạt.
“Đáng chết!”, Quan Khuynh
Thành hối hận.
Cô ấy hối hận mình đã nghe lời Tò Minh.
Cô ấy nên ra tay mới đúng.
Nhưng mà bây giờ đã muộn rồi.
Tiêu Nhập Cốt nhâp ma quá mạnh mẽ.
Tò Minh nhất định đã đoán sai rồi.
Nhưng Quan Khuynh Thành vừa có suy nghĩ ấy, đột nhiên…
Từ giữa ấn đường của Tò Minh, một luồng ánh sáng thần hồn xuất ra.
Luồng ánh sáng thần hồn kia không rõ có màu gì, có vẻ là
màu tím, lại có vẻ như là bảy màu, vô cùng mơ hồ, quỷ quyệt không nói thành lời.
Chợt lóe rồi biến mất.
Giống như là một nét bút lấp lánh vạch qua.
Nhưng mũi nhọn của luồng ánh sáng đơn giản, thậm chí có thế bỏ qua kia vừa xuất hiện, nhất thời, miệng ma vò địch, vò biên, vò diễn kia trực tiếp đứng yên!
Thậm chí còn run rẩy.
Vò số người đều ngay lập tức cảm nhận được sự sợ hãi
thuần túy, dày đặc của Tiêu Nhập Cốt.
“Cậu, cậu, cậu là…”, Tiêu Nhập Cốt căn bản không nói nên lời.
Không ai có thế cảm nhận được sự sợ hãi của hắn ta lúc này!
Thậm chí hắn ta cám thấy mình sẽ lập tức biến thành một hạt cát nhỏ trong đại dương mênh mòng.
Trở thành cát bụi.
Trở thành một sự tồn tại vô cùng nhỏ bé, không có gì đáng
kế.
“Tha mạng cho tôi!”, Tiêu Nhập Cốt tuyệt vọng kêu gào thảm thiết, cầu xin tha thứ.
Hắn ta mưu tính xoay người bỏ chạy.
Trái tim ma đã bị sự sợ hãi vô biên nghiền nát.
Thế nhưng, ma ảnh to lớn, che khuất bầu trời của hẳn ta đã bị đông cứng.
Chỉ vì một luồng ánh sáng thần hồn bảy màu quỷ quyệt.
Đây là thê’ nào? Tiêu Nhập
Cốt đột nhiên cứng đờ, cầu xin tha thứ, sợ hãi cực độ, toàn bộ trời đất cũng trở nên lu mờ, hóa đá..