Giờ hoàn toàn dựa vào các thế hệ sau.
“Anh Mạt đúng là tấm gương có đạo đức tốt của chúng ta, biết nhìn xa trông rộng”, Vương Thần Ngạn khen.
Chẳng qua, lời ấy cứ có cảm giác đang mỉa mai.
Đôi mắt xinh đẹp của Tô Ly lập lòe, ánh lên vẻ cò đơn và giễu cợt.
Cô đã có thể xác định, Mạt Cầu cũng không biết suy nghĩ thật sự của mẹ mình.
Hay nói cách khác, theo Mạt Cầu, Tô Ly cò là người của Tiên Âm Cốc, còn là cô chủ và là sư muội của hắn.
Nhưng trong tình huống như thế, vậy mà khi cô bị Vương Thần Ngạn nhằm vào, có khi còn phải bỏ mạng ở đây.
Mạt Cầu lại nhát cáy không dám chống lại Vương Thần Ngạn.
Đúng là buồn cười!
Chỉ vậy mà cũng xứng là yêu nghiệt đứng đầu của Tiên Âm Cốc?
Cũng xứng được sư tòn Mạt Thính Vũ gửi gắm hy vọng?
“Vậy thì cùng chết đi”, Tô Ly hít sâu một hơi, thầm quyết định.
Lát nữa, chỉ cần Vương Thần Ngạn gây khó dễ thì cỏ sẽ đốt cháy chân khí, tính mạng và tinh huyết, dù sao cũng phải kéo hắn ta chết chung!
Không chỉ vì xả giận.
Mà còn vì Tô Minh – anh trai cô.
Tô Minh đang ở đây, lỡ mình chết trong tay Vương Thần Ngạn mà hân ta vần còn sống thì anh ấy chắc chắn sẽ liều mạng với Vương Thần Ngạn.
Đến lúc đó, kết quả của Tô Minh cũng sẽ chẳng khác gì mình.
Vì thế, cách tốt nhất chính
là kéo Vương Thần Ngạn chết chung với mình.
Tô Ly không khỏi liếc Tô Minh một cái, trong lòng thầm khó hiểu, tại sao đến giờ anh ấy vần im lặng, bình tĩnh như không.
Bình thường, anh ấy chắc chắn sẽ kích động nhảy ra bênh vực mình.
Tuy cò không muốn anh trai mình có cái tinh thần liều lĩnh ấy.
Nhưng anh ấy lại chẳng tỏ vẻ gì thì khá là kỳ lạ.
“Cô Tò Ly, mời!”, lúc này,
Vương Thần Ngạn đứng lên, đưa tay mời: “Nếu cô Tô Ly không muốn chủ động nhận sai, vậy thì chiến đi”.
“Đúng là đồ mặt dày!”, Vân Thanh Thanh suýt thì văng tục, một tên có cảnh giới Bất Tử lại mời một Chân Thánh lên sân đấu sống còn?
Mặt đâu?
Điều này giống như là một người lớn mà lại mời một đứa trẻ lên sân đánh quyền anh vậy.
Có còn mặt mũi không vậy?
Tò Ly dứt khoát cầm Bạc
Diệp Kiếm đứng dậy.
Cùng lúc đó, cô cũng điên cuồng thôi thúc đan điền, chuẩn bị đốt cháy chân khí, tinh huyết…
Nhưng ngay lúc này.
Đột nhiên.
Tô Minh đứng lên, rồi cả người như dịch chuyển tức thời đến bên cạnh Tô Ly.
Anh giơ tay nắm lấy tay Tò Ly.
Đưa chân khí vào cơ thế cò, ngăn cản chân khí đang quay cuồng vì đốt cháy tinh huyết,
chân khí…
“Tiếu Ly, em vẫn cứ xúc động như xưa”, Tò Minh nói đầy bất lực.
“Em… Em… Anh thả ra, tôi không biết anh!”, sắc mặt Tò Ly tức thì trắng bệch như tờ giấy, sốt ruột đến nỗi suýt bật khóc.
Anh trai điên rồi ư?
Tính chôn cùng mình sao?
Quang trọng là, anh đứng ra thì chỉ có chôn cùng thòi, chứ chẳng có ích gì cả!
Đây là đang tự sát.
Tò Ly hoảng, nhìn về phía Vương Thần Ngạn theo bản năng: “Tôi bằng…”
Cô định nói: “Tôi bằng lòng giao kho báu của Chuẩn Đế ra”.
Giờ đã không còn là mạng sống của cò, mà còn là mạng của anh trai cò nữa.
Kho báu Chuẩn Đế quan trọng hả?
Hay cơn tức, lòng hướng về võ đạo của cò quan trọng?
Mọi thứ đều chẳng đáng là gì hết..