Một vầng hào quang phòng ngự có hình chưởng ấn hình vuông mờ ảo, chứa đầy những ký tự và trận pháp ngay lập tức bao trùm lấy Vương Thần Ngạn.
Khí tức phòng ngự khủng khiếp khiến người khác ngạt thở nhưng lại rất biết kìm chế, lúc này không ngừng toát ra từ cơ thế hắn ta.
Lúc này, tất cả mọi người đều cảm thấy, Vương Thần Ngạn tuyệt đối an toàn.
Người đến chính là Vương Nộ Thương- tòng chủ của Huyền Diệu Tòng và cũng là bố của Vương Thần Ngạn.
Hiện giờ ông ta đang ở cảnh giới Bất Tử vòng thứ 6, là cường giả siêu cấp cấp bá chủ thật sự.
Nhất thời, cả hòn đảo Ẩn Vân đều lập tức yên tĩnh trở lại.
Vò số những ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía Vương Nộ Thương.
Họ sợ hãi đến mức khó tả.
Thậm chí, có những người trẻ tuổi còn run rấy quỳ xuống hành lễ.
“Chàng trai! Cậu giỏi lắm!
Hôm nay con trai tôi thua cậu là đáng đời nhà nó”, Vương Nộ Thương nhìn về phía Tô Minh, nói.
Giọng nói rất bình tĩnh nhưng lại ẩn chứa phong thái khó đoán, như kiểu một người đứng ở vị trí cao và có thể bình phẩm mọi thứ.
Tô Minh không nói gì, chỉ yên lặng đứng đó.
Vương Nộ Thương nhìn về phía Vương Thần Ngạn, nói: “Ngạn Nhi! về tòng môn với bố”.
Điều khiến mọi người kinh ngạc là…
Vương Nộ Thương không hề
có ý giết Tô Minh?
Đúng là khó hiếu! Nhất thời, tất cả mọi người đều cảm thấy khâm phục.
Đây đúng là khí phách của cường giả của cấp bậc bá chủ?
Hoặc có lẽ Vương Nộ Thương muốn giữ lại tính mạng của Tô Minh để khích lệ con trai mình sau này có thể quang minh chính đại đi khiêu chiến với Tò Minh chăng?
“Vâng thưa bố!”, Vương Thần Ngạn nghiêm túc nói.
Trước đó hắn ta như sụp đổ, nhưng dần dần cũng lấy lại được
tinh thần.
Chỉ có điều, vẫn cần có một ngày đánh bại trực diện Tô Minh, nếu không thì Tô Minh mãi mãi sẽ là bóng đen ám ảnh hắn ta.
“Tiền bối! Ồng định đưa hắn ta đi sao?”, đúng lúc này, khiến mọi người ngạc nhiên là Tò Minh từ nãy đến giờ đều trầm ngâm không nói gì mà giờ đây đột nhiên giơ tay lên chỉ về phía Vương Thần Ngạn.
ố?
Chuyện gì vậy?
“Tiền bối! Tôi có nói là chỉ đánh bại con trai của ông thôi
đâu?”, Tô Minh cười rồi nghiêm túc nói.
Nụ cười thản nhiên nhưng cũng đầy vẻ tàn nhẫn: “Từ đầu đến giờ tôi chỉ muốn Vương Thần Ngạn chết mà thôi”.
Cái gì?
What!!
Điên rồi sao?
Câu nói đầy điên rồ và hống hách của Tô Minh lập tức làm đông cứng tư duy của tất cả mọi người..