“Hai người, lan truyền tin tức tên tạp chủng kia sắp đến Tiên Âm Cốc trong vòng mười ngày tới ra ngoài, tốt nhất là cho tất cả mọi người đều biết, tốt hơn nữa là đợi đến ngày tên tạp chủng đó đến cửa, vạn người ngàn người đều có thể nhìn thấy, Tiên Âm Cốc ta cũng nhân cơ hội lần này làm toàn bộ các thế lực phái kinh sợ”, Mạt Thính Vũ
quát lớn, dã tâm bừng bừng.
“Vâng!”, nhị trưởng lão và tam trưởng lão kính cẩn gật đầu rồi rời đi.
Sau khi ba vị trưởng lão rời đi.
Vẻ mặt Mạt Thính Vũ đột nhiên thay đổi phức tạp, trong tay lại xuất hiện một mặt dây chuyền bằng ngọc.
Mặt dây chuyền này rất đặc biệt, vừa nhìn thì rất bình thường, mờ nhạt.
Nhưng nếu nhìn kỹ, dường như lại có những luồng sáng bảy
màu mê người di chuyển linh động bên trong miếng ngọc.
Mạt Thính Vũ ngắm nghía miếng ngọc này không ngừng, ánh mắt lại trở nên phức tạp, mơ màng.
Dường như bà ta đang nhớ lại gì đó.
Rất lâu.
Vẻ mặt bà ta chợt nghiêm lại, răng nghiến chặt, gương mặt chợt loé lên sự kiên định và hung tợn, lập tức bóp nát miếng ngọc!
Bỗng nhiên, dường như có
một luồng sáng bây màu mê người trong miếng ngọc loé lên trôi ra ngoài, sau đó, nó đã biến mất… Không biết là bay đến nơi nào?
Mạt Thính Vũ lẩm bẩm nói: “Anh Yến, mặc dù em chỉ là người của thế giới Tiểu Thiên, không xứng với anh, ngay cả tư cách làm thiếp của anh cũng không có, chỉ có thể mãi mãi ở trong thế giới Tiểu Thiên nhưng nếu có thể, cả đời này Thính Vũ cũng sẽ không liên lạc với anh.
Có điều hiện tại, đứa con của chúng ta – Cầu Nhi đã bị người ta giết chết, anh Yến, nhất định em sẽ khiến tên tạp chủng Tô Minh kia chết không có chỗ
chôn, vì vậy, nếu Thính Vũ liên lạc với anh, muốn anh hàng lâm thế giới Tiếu Thiên này, anh đừng trách em nhé, được không?”
“Anh Yển” trong miệng bà ta, tên là Lâm Yến.
Nhiều năm trước, bà ta ngẫu nhiên gặp được Lâm Yển từ thế giới Đại Thiên quá bộ nơi đây ở điểm cuối của biển Vô Mệnh.
Lúc đó, bà ta đã bị sự mạnh mẽ và thần bí của Lâm Yển thu hút.
Khoáng thời gian đó, bà ta
vẫn luôn đi theo bên cạnh Lâm Yển, cũng là quãng thời gian vui vẻ nhất cuộc đời bà ta.
Đến cuối cùng, Lâm Yến rời đi quay về thế giới Đại Thiên.
Nhưng bà ta lại có thai.
Sau này thì có Mạt Cầu.
Vì vậy, suốt vài năm nay, không có ai biết được cha của Mạt Cầu là ai cả?
Kế cả mọi người của Tiên Âm Cốc cũng không biết rõ.
Chỉ có Mạt Thính Vũ vẫn luôn cất giấu bí mật này trong
lòng: Cầu nhi, cha của con đến từ thế giới Đại Thiên, là một thiên tài cực mạnh ở thế Đại Thiên!
“Tên tạp chủng, cho dù mày có yêu nghiệt đến mức cả tỉ năm mới có một, cho dù mày có sở hữu át chủ bài và bảo vật huyền diệu, cho dù mày sở hữu vận khí kỳ lạ thì tao vẫn muốn mày chết! Mày có mạnh hơn thì có thể mạnh hơn cả Viêm Ma lão tổ sao? Cho dù có thế! Thì còn có anh Yến!”, Mạt Thính Vũ siết chặt ghế tựa như đã nổi điên, cả người đầy tà khí và sát khí tràn ngập cả đại sảnh.
Mạt Thính Vũ trong sự điên
dại, sát ý cũng tràn ngập tự tin.
.