“Ai đến cũng không từ chối ư? Ha ha, lão tổ, đến lượt người xuất hiện rồi”, giọng nói của Mạt Thính Vũ đột nhiên phóng đại lên.
Vừa dứt lời.
“Ầm…”
Chỉ cảm thấy cả đảo Tiên Âm đang rung lắc dữ đội, tựa như phải chịu một chùy của thiên địa nện xuống vậy, cả Tiên Âm đảo dường như đang có xu
hướng tách ra.
Linh khí vốn đang xuôi dòng rõ ràng nồng đậm trong không khí lúc này đều lập tức dừng lại, rồi bị chấn vỡ nát.
Không gian bên trên đảo Tiên Âm cũng lập tức trở nên hỗn độn, ranh giới rõ ràng giữa hư không và thực không dường như gặp phải lực lượng cực mạnh, bị cỗ lực lượng cường đại này uốn cong lại với nhau.
Sự dập dềnh hỗn độn mang lại cho người ta cảm giác cực kỳ nguy hiểm và khó thở.
Nhất thời, những cường giả
đến từ các thế lực ẩn thế trên đảo Tiên Âm đều không hiếu sao lại rụt cổ, đều có cảm giác nguy hiểm không nói ra được thành lời.
Nhìn mấy người Vũ Bất Bại, Vũ Bất Hoặc, con ngươi co rút lại, lo lắng đến hít thở phập phồng gay gắt.
Chuyện lo lắng nhất đã xảy ra rồi.
Tiếp theo đó.
“Ầm… ầm… ‘âm… ầm”, là tiếng bước chân, tiếng bước chân nặng nề vang lên từ mặt biển yên tĩnh.
Cùng với tiếng bước chân đó, đảo Tiên Âm dưới chân bắt đầu rung động, thậm chí mặt biển Vò Mệnh xung quanh đảo Tiên Âm cũng bắt đầu dao động, hình thành nên cơn sóng khổng lồ.
Ngay sau đó.
Một thân hình xuất hiện trước mắt mọi người.
Khống lồ!
Quá khống lồ!
Đây là một con cự thú có thân hình như kỳ lân, nhưng lại có hai chân tráng kiện.
Toàn
thân cự thú đều là những chiếc vảy nhò ra như thần kiếm.
Mỗi một sợi vảy đều thể hiện tài năng rõ ràng như thần binh lợi khí, cực kỳ chói mắt.
Còn làn da của con cự thú lại có màu đỏ đen, trên da còn đang có hỏa dịch như nham thạch đang chảy xuống, hỏa dịch đó nhỏ tong tỏng từ trên lưng cự thú xuống mặt đất, mặt đất bị đốt cháy bắt đầu xuất hiện một cái hố sâu không thấy đáy, hiệu quả thị giác quả thực quá đáng sợ.
Điều đặc biệt hon là, con cự thú này chỉ có một con mắt, nhưng lại có ba tầng, còn nhiều
hơn một tầng so với Trùng Đồng.
Trong ánh mắt có hoa văn tử sắc vừa biến hóa kỳ quái rõ rệt vừa mang lại cho người khác một mỹ cảm và tâm huyết không nói ra được thành lời.
“Viêm… Viêm Ma lão tố!”, Vũ Bất Bại run run tự nói, gắt gao siết chặt nắm tay lại.
Không chỉ có Vũ Bất Bại nhận ra.
Đa số người có mặt tại đó đều nhận ra.
Nhất thời, gần như trong đầu của mỗi người đều giống như bị bom đạn bắn trúng vậy, ong ong trống rỗng.
Viêm Ma lão tổ thời thượng
cổ suýt chút nữa đã hủy diệt cả thế giới Tiểu Thiên trong truyền… truyền thuyết đây sao?
“Mạt Thính Vũ, bà điên… điên rồi sao?! Bà thật sự đã thả Viêm Ma lão tổ ra ư?! Bà muốn hủy diệt cả thế giới Tiểu Thiên à?”, Vũ Bất Bại nghiến răng nghiến lợi, vừa phẫn nộ vừa kiêng dè nhìn về phía Mạt Thính Vũ, khàn khàn quát lên.
“Im miệng! Võ tông các người muốn chiến thì Tiên Âm Cốc sẽ chiến cùng các người! Bằng không hãy câm miệng lại cho bổn tọa!”, Mạt Thính Vũ trực tiếp quát lại, thái độ rất cường ngạnh, bởi vì thực lực của Tiên
thậm chí còn mạnh hơn.
Chỉ cần đám người Võ tông do Vũ Bất Bại dẫn đầu dám ra tay giúp Tò Minh, bà ta cũng dám dần theo tất cả người của Tiên Âm Cốc không chết không xong với Võ tông.
Về phần Tô Minh, hôm nay không cần Mạt Thính Vũ phải ra tay.
Vũ Bất Bại lập tức định ra tay.
Nhưng lại bị Quan Khuynh Thành ngăn lại: “ông Vũ, tạm thời đừng đối đầu ngươi chết ta sống với người phụ nữ đó, chuyện của anh Tò mới là chuyện quan trọng nhất, chúng
ta cứ xem anh Tô có thể đối phó được với quái vật không đã”.
Quan Khuynh Thành rất lo lắng, cũng đã chuẩn bị xong ý định chờ xuất ra con bài chưa lật của mình.
Vũ Bất Bại mới bình tĩnh lại.
“Hừ”, thấy Vũ Bất Bại thu kiếm lại, Mạt Thính Vũ hừ một tiếng, đôi mắt xinh đẹp hướng về phía Tô Minh: “Cậu Tô, đây là Viêm Ma lão tổ, là tiền bối của Tiên Âm Cốc chúng tòi, nếu như cậu Tô đã đến bái son, mặc cho Tiên Âm Cốc chúng tòi phái ai ra xuất chiến cũng được, vậy thì Viêm Ma lão tổ xuất chiến thiết
nghĩ cũng không có vấn đề gì chứ?”
Quả thực là ức hiếp người quá đáng.
Tô Hiên mới hơn 22 tuổi, còn Viêm Ma lão tổ này đã hơn mười triệu tuổi.
Là con quái vật siêu cấp cổ đại.
Thế nhưng…