Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 872



“Không thế nào! Cô là con
gái của Quan Hoàng? Công chúa của Quan La Thiên? Ha ha… Cò gái! Cò đúng là dám nói dối quá đó”, Lâm Yển cười nói với vẻ khinh bỉ.

Công chúa của Quan La Thiên hạ giới đến thế giới Tiểu Thiên rồi yêu một con kiến nhãi nhép ở thế giới Tiếu Thiên ư?
Bịa chuyện mà cũng giỏi ghê!
Nhưng đúng lúc này…
Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên: “Nó không nói dối đâu, nó chính là con gái của bổn hoàng, còn là con gái duy nhất nữa và cũng là đứa con thứ

9 của Quan La Thiên”.
Giọng nói đầy vẻ bá đạo và vô tình.
Giọng nói như thiên địa thần quân đang lên tiếng, không tìm ra ngọn nguồn, chỉ cảm thấy trời đất đang rung chuyển, mọi thứ trong hư không đều sục sôi.

Quá khủng khiếp!
Hon nữa, khí tức đó mạnh như một chiếc lưới trời bao trùm cả biến Vô Mệnh.
cảm giác đó giống như, biển Vô Mệnh là một cái nồi, nước biển như nước trong nồi, còn tất cả mọi người ở đây đều
là kiến trong nồi.

Khí tức của giọng nói đột ngột kia chính là nắp nồi, bao trọn cả biển Vò Mệnh, không cho con kiến nào có thể thoát ra ngoài được.
Khí tức đó vừa sục sõi thì tất cả nước biển xung quanh đảo Tiên Âm đều hóa thành hư VÔ.
Đảo Tiên Âm như được tố hợp lại, rút khỏi biến Vô Mệnh và lơ lửng trong thế giới hỗn độn.
Những người vây xung quanh cũng không thể nào khống chế được thân hình mình.
Quá khủng khiếp!
Quá mạnh!

Lâm Yển cũng thấy ngạt thở, sắc mặt biến đổi.
õng ta chỉ cảm thấy ớn lạnh đến nỗi lông tóc dựng ngược.
Một giây sau…
Một bóng hình đứng ở bên cạnh Quan Khuynh Thành.
Bóng hình này toàn thân đều màu vàng óng, vô cùng nhức mắt, như ánh mặt trời chói chang.
Mỗi ánh sáng vàng trên người đều có thể xuyên thủng
mọi quy luật, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú nhưng in hằn dấu vết của thời gian.

Hai mắt ông ta có hai màu khác nhau, một mắt màu tím, trong nhãn cầu có núi sòng; một mắt màu vàng có mặt trời và trăng máu.
“Tôi… Tôi là Lâm Yển, xin kính chào Quan Hoàng.

Tôi… Tòi là cậu chủ thứ hai của nhà họ Lâm ở Viên La Thiên, lão tổ tông là Lâm Hư Tiên”, Lâm Yển cung kính khom người 90 độ, sắc mặt căng thẳng, thân người run rẩy.
Lúc trước vẫn còn ngạo

nghễ, kiêu ngạo cực độ.

Vậy mà lúc này lại như kẻ phạm tội, vò cùng cung kính với chủ nhân có thể định đoạt sống chết của mình.
Sự đối lập này đúng là chấn động.
Lúc này, cả đảo Tiên Âm lại một lần nữa yên tĩnh như có thân chết xuất hiện.
“Phụ hoàng…”, Quan Khuynh Thành nhỏ giọng nói.

Cò ta cũng khom người, có chút uất ức, sợ hãi và cầu xin.
Quan Hoàng nhìn Lâm Yến một cái, nói: “Con cháu của Lâm
Hư Tiên cũng được đấy”.
Không hề có sát ý..


Bình Luận (0)
Comment