“ừ1, Tống Kình Thương đáp, rồi liếc nhìn đám người trước mặt, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy chán ghét và bực bội.
Những đệ tử đến chúc mừng mình chẳng có ai là người quen cả.
Thể hiện ra tư chất xuất sắc của một yêu nghiệt đứng đầu.
Đương nhiên sẽ có một vài đệ tử bắt đầu xum xoe Tống Kình Thương.
Đó cũng là điều bình thường thôi.
“ừ1, Tống Kình Thương đáp, rồi liếc nhìn đám người trước mặt, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy chán ghét và bực bội.
Những đệ tử đến chúc mừng mình chẳng có ai là người quen cả.
Đám yêu nghiệt đứng đâu nổi tiếng trong học viện như Hứa NhưÝ, Ngư Dung Băng, Lâm Thanh Loan, công chúa nhỏ Cổ Kim, chẳng bao giờ thèm ngó ngàng tới mình.
Dù gần đây, hắn ta đã đột phá 3 lần liên tục, sáng lập nên kỳ tích không tài nào tưởng tượng nổi!
“Đám kỹ nữ khốn kiếp, chưa biết chừng Tô Minh đã chết mất xác đâu rồi, các người còn kiêu ngạo cái gì?”, Tống Kình Thương nghiến răng nghiến lợi nghĩ.
Đặc biệt là Ngư Dung Băng, lúc vừa tham gia vào học viện, lần đầu tiên nhìn thấy cò ta, hắn ta đã
rung động.
Nhưng đến nay, Tống Kình Thương vẫn chưa nói chuyện với Ngư Dung Băng được lần nào.
Trong thế giới của Ngư Dung Băng như chỉ có cò ta và Tô Minh mà thôi.
Không có kẻ thứ 3 nào hết.
Trong lúc Tống Kình Thương đang cực kỳ bực bội và căm giận thì bỗng…
Một luồng khí thế khiến tim hắn ta đập thình thịch chợt truyền đến từ không trung.
Hắn ta ngẩng phắt đầu lên
theo bản năng.
Giờ phút này, không những Tống Kình Thương mà mọi người trong học viện Linh Võ từ đệ tử đến ban lãnh đạo đều ngẩng đầu nhìn lên trời.
Vừa nhìn thì một cảnh tượng khiến họ nhớ như in suốt cả cuộc đời chợt xuất hiện!
Đó là một tàu con thoi tác chiến.
Tàu con thoi cũng không hiếm, nhưng kích cỡ lớn như vậy thì lại thấy lần đầu, thậm chí, sau này có khi cũng không thế nào thấy được.
Nó… Nó chắc phải dài cả ngàn mét và rộng hàng trăm mét.
Cả con tàu có hình thanh kiếm.
Nhưng, thanh kiếm này quá lớn, dường như có thể bổ thẳng bầu trời thành hai nửa.
Con tàu kia đang hạ xuống học viện Linh Võ.
Tất cả mọi người trong học viện ngơ ngác nhìn.
Dù là viện trưởng Lâm Chân Võ cũng run rẩy, nhìn chằm chằm vào nó.
Trước vô sô’ ánh mắt kinh ngạc, chấn động của mọi người, con tàu kia chậm rãi hạ xuống sân Linh Võ.
Ầm!.