Càng đáng phục hơn là thiên phú võ đạo của họ đều không đơn giản, tùy ý liếc mắt một cái liền thấy trong sô’ bốn người này có người sở hữu thể chất đặc biệt…
“Chào cô Liên!”, Ngư Dung Băng hơi khom lưng, thỏa đáng đúng mực còn mang theo một tia kính sợ đối với cường giả, đương nhiên còn xen lẫn chút khấn trương.
“Hiện tại liền cùng bổn tiếu thư rời khỏi nơi này, thế nào?”, Liên Ngọc Chi đi thẳng vào vấn đề, cô ta có chút gấp gáp, từ đáy lòng cảm thấy rung động, cô ta muốn dẫn theo bốn cò gái này rời đi, họ chắc chắn đáng giá để bồi dưỡng.
sắc mặt của mấy người Ngư Dung Băng tái nhợt, có chút bôi rối.
Ngư Dung Băng là người phản ứng nhanh nhất, cò quyết định dứt khoát, nặng nề gật đầu: “Là vinh hạnh mà tôi vẫn luôn mong chờ”.
Vốn dĩ cô ta xé rách bùa triệu hồi đế chuẩn bị đợi Tô Minh trở lại, đến lúc đó cho dù bị Tống Kình Thưong tính kế cùng sự
bức ép của người phụ nữ đến từ thế giới Đại Thiên cũng không phải sợ, vì có Tô Minh.
Nhưng thực lực của Liên Ngọc Chi này lại mạnh mẽ vượt quá sức tưởng tượng, quả thực khiến người ta phải tuyệt vọng!
Ngư Dung Băng ngược lại cảm thấy, nhân lúc Tò Minh vẫn chưa kịp trở về, họ nhanh chóng rời đi cùng Liên Ngọc Chi mới là lựa chọn tốt nhất, nhất định không thể để anh và nhóm người Liên Ngọc Chi này đụng độ, nếu không chắc chắn sẽ xảy ra xung đột, đến lúc đó tính mạng của Tò Minh… cò ta thực sự rất lo lắng, lo lắng.
ơ phía xa, Lâm Chân Võ ngập ngừng muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu thở dài.
Ông ta dám nói chữ không sao?
Các quản lý cấp cao khác cùng học sinh của học viện Linh Võ càng không dám lên tiếng.
Một tia nghi hoặc quét qua trong lòng của Liên Ngọc Chi.
Tại sao bốn cô gái này trông có vẻ không quá vui vẻ vậy? Không lẽ trở thành hầu gái của bản thân, đặt chân tới thế giới Đại Thiên, một bước lên trời
không đáng giá để vui mừng sao?
Đúng lúc này.
Ai cũng không ngờ tới, Tống Kình Thương lại lên tiếng, hắn ta nặng nề dập đầu nói: “Thưa cò Liên tôn kính, xin đừng tức giận vì thái độ của mấy người Ngư Dung Băng, họ đều rất vui mừng khi có thế trở thành hầu gái của cô Liên, được đặt chân tới thê’ giới Đại Thiên, chỉ là trong lòng họ còn đang có vướng bận”.
“Im miệng!!!”, trong chốc lát, mấy người Ngư Dung Băng cũng không nhịn được mà sục sôi sát khí, mãnh liệt quay đầu nhìn
hướng Tống Kình Thương, trong đôi mắt đẹp tràn ngập lạnh lẽo tới cực điểm.
Tống Kình Thương, quá độc ác.
Quá thâm hiểm.
“Ồ, nói thử xem?1′, câu nói này quả nhiên đã khơi gợi sự tò mò cùng hưng phấn của Liên Ngọc Chi, đặc biệt khi thấy bốn cô gái Ngư Dung Băng bất giác lộ ra cảm xúc nóng nảy, lo âu cùng sợ hãi vừa rồi.
“Cái này…”, Tống Kình Thương cười khố: “Cò Liên, nói ra cô có thể không tin.
Học viện
Linh Võ chúng tôi xuất hiện một vị yêu nghiệt siêu cấp trăm triệu năm khó gặp, tên là Tô Minh, vô cùng vô cùng ưu tú, một yêu nghiệt xuất sắc như vậy đã giành được sự chú ý của các cô ấy cũng là điều bình thường.
Mấy người Ngư Dung Băng lo lắng nếu cùng cò tới thế giới Đại Thiên thì sẽ không thể gặp được người trong lòng mình nữa”.
Tống Kình Thương chậm rãi giải thích, giống như còn mang theo chút cảm thán: “Bởi vậy, tiểu nhân to gan phỏng đoán, mấy người Ngư Dung Băng mong muốn cô Liên có thế ở lại học viện Linh Võ vài hòm, đợi người mà họ thương nhớ trở lại
học viện, cùng hắn ta nói lời tạm biệt xong mới không hối tiếc đi theo cò Liên tới thế giới Đại Thiên”.
Mấy người Ngư Dung Băng toàn thân lạnh lẽo phát run
Tống Kình Thưong!