Niềm vui được gặp lại đè nén lên tâm trạng, Ngư Dung Băng sốt sắng nói: “Chồng ơi!
Em gửi tin cho anh mà anh không nhìn thấy sao? Cò Liên ở cảnh giới bán bộ Bất Tử đấy! Anh mau đi đi”.
Ngư Dung Băng vò cùng sốt sắng, thậm chí còn lên trước đẩy Tô Minh một cái.
Cô ta hận nỗi không thế đẩy anh ra khỏi học viện.
Tò Minh không kìm nổi mà thở dài một cái.
Anh quyết định quay về lần này là phải giúp đám Ngư Dung Băng nâng cao thực lực, nếu không thì tầm nhìn của họ quá hạn hẹp, họ cứ tưởng cảnh giới bán bộ Bất Tử là vô địch rồi.
“Ngư Dung Băng! Ha ha! Cô còng khai làm trái ý của cô chủ, như vậy không hay chăng? Cô chủ muốn gặp mặt Tò sư huynh mà cô lại ngăn cản sao?”, đúng lúc này Tống Kình Thương đến, nói.
Tống Kình Thương khẽ cười với vẻ đắc ý.
Trong lòng hắn ta vò cùng mong đợi Tò Minh sẽ có kết cục thê thảm trong tay Liên Ngọc Chi.
Nhưng Tống Kình Thương vẫn vô cùng chấn động bởi Tô Minh đã đạt đến cảnh giới Chân Thánh trung kỳ.
Đây là điều mà hắn ta không thể ngờ tới.
Trước đó hắn ta đoán, Tô Minh nhất định không thể đạt đến cảnh giới chân hoàng, không ngờ…
Tô Minh không những đạt đến cảnh giới chân hoàng mà còn ở cảnh giới cao hơn nhiều.
Tống Kình Thương có chút may mắn vì lần này đã tính toán thành công ép Tò Minh quay về.
Nếu không thì, dựa theo tốc độ tu luyện hiện giờ thì hơn năm nữa chẳng phải Tô Minh cũng sẽ đạt đến cảnh giới bán bộ Bất Tử như Liên Ngọc Chi sao?
“Cô chủ?”, Tô Minh nhìn Tống Kình Thương với vẻ kỳ quái.
Ngư Dung Băng nhỏ giọng giải thích cho Tô Minh nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Rất nhanh, ánh mắt của Tô Minh lạnh lùng khác thường, thầm kết tội chết cho Tống Kình Thương.
Cũng đúng lúc này…
“Ngư Dung Băng! Lâm Thanh Loan, Hứa Như Ý, Cổ Kim! Đưa người đàn ông của các người đi đến Lam Thanh Các đi”, một giọng nói vang lên tử sâu
bên trong học viện.
Đó là giọng nói của Liên Ngọc Chi.
Giọng nói này vang vọng khắp học viện Linh Võ, truyền đến tai của từng người.
Thủ đoạn này vô cùng khủng khiếp, ít nhất thì Lâm Chân Võ cũng không thể làm được.
Ông ta muốn truyền giọng đến tai tất cả mọi người thì vẫn phải nhờ đến bảo bối như chuông Linh Võ.
“Hì hì… Hiện giờ cô chủ muốn gặp Tô sư huynh mà Ngư Dung Băng dám làm trái ý, cô
chủ xem thế nào?”, Tống Kình Thương đứng thẳng ưỡn ngực, nói với giọng đắc ý.
Sắc mặt của Ngư Dung Băng tái nhợt mang theo ý thù hận, cô ta nhìn Tống Kình Thương thật lâu.
“Giọng nói này em từng nghe ở đâu thì phải?”, Quan Khuynh Thành thầm nói ở bên cạnh Tô Minh.
“Đi thôi! Đi hỏi han vị khách đến từ thế giới Đại Thiên này nào”, sau đó Tô Minh nói rồi cất bước đi trước.
“Nhưng…”, đám Ngư Dung
Băng định ngăn cản nhưng không biết ngăn kiểu gì, càng hoảng loạn hon.
.