Thế cho nên sau này Liên Ngọc Chi mỗi lần gặp Quan Khuynh Thành cũng phải hành lê, cực kỳ cấn thận.
Lúc này, nhìn thấy Liên Ngọc Chi, cảm thấy khí chất của Liên Ngọc Chi có chút thay đối, không còn vẻ ngoan ngoãn, cấn thận, yếu đuối như miếng băng bỏng như lúc ở bên cạnh Quan La Thiên nữa, ngược lại là vẻ cao cao tại thượng, có hưong vị cao quý, thờ ơ và chơi đùa thế gian.
Nói thực, Quan Khuynh Thành thực ra rất muốn nhìn thấy Liên Ngọc Chi thế này, ít nhất rất chân thật, tự tại không còn nhiều áp lực phải tự khép kín bản thân nữa.
Nếu như Liên Ngọc Chi có thể cứ mãi như vậy, cô cũng rất hài lòng, nói cho cùng, sâu trong lòng Quan Khuynh Thành vẫn coi Liên Ngọc Chi là người bạn rất tốt của mình.
“Đây là sau khi xuống dưới thế giới Tiểu Thiên nên rất nhẹ nhõm, không có áp lực, cảm thấy bản thân có thế coi thường tất cả mọi người cho nên mới có sự thay đổi về cảm xúc và tâm
tình như thế này nhỉ?”, Quan Khuynh Thành thầm nghĩ trong lòng.
Sau đó, càng không biết làm sao hơn mà chỉ thương cảm cho Liên Ngọc Chi.
Vốn dĩ, lực chiến đấu cảnh giới Bán Bộ Bất Tử có chút vượt bậc của Liên Ngọc Chi ở thế giới Tiểu Thiên quả thật có tư cách để xem nhẹ tất cả mọi người, thả lỏng tâm thái cũng không có vấn đề gì.
Nhưng vận may của Liên Ngọc Chi lại quá kém, gặp ai không gặp lại gặp đúng Tô Minh, muốn trên cơ Tô Minh, lại còn
sai đông sai tây muốn thu mấy người phụ nữ của Tô Minh về làm người hầu cho mình, đúng là…
To gan đến thế là cùng rồi.
Cũng may, xem ra Liên Ngọc Chi có lẽ chỉ muốn thu nhận mấy người Ngư Dung Băng đó làm người hầu, chứ cũng không định bức ép hay ra tay gì cả, không vì vậy mà kết thâm thù đại hận với Tò Minh, bằng không nơi này có lẽ sẽ là nơi chôn thây của Liên Ngọc Chi rồi.
“Nghe mấy người Ngư Dung Băng và Tống Kình Thương nói, thực lực của anh rất mạnh? Hay
là thử luận bàn chút đi”, Liên Ngọc Chi tỏ ra hứng thú nói.
Tạm thời cò ta không muốn thuyết phục Tô Minh từ bỏ mấy người Ngư Dung Băng, không muốn ngăn cản Ngư Dung Băng đi theo cô ta trở về thế giới Đại Thiên.
Cò ta cho rằng nhưng lời khuyên nhủ hay thương lượng đầu tiên đều phải được xây dựng trên nền móng cơ sở thực lực chấn áp cường thế của đối phương.
Nói một cách đơn giản thì cứ dạy dỗ Tô Minh trước đã, để Tò Minh nhận ra rằng người này còn có người kia, trời cao còn có trời cao hơn, bày tỏ thái độ của
bán thân, sau đó những lời khuyên bảo và thương lượng mới dễ dàng hơn thậm chí còn như nước chảy thành sòng.
Bốn người phụ nữ Ngư Dung Băng càng lúc càng tỏ ra hoảng sợ.
Thậm chí, bốn người phụ nữ cùng bất chấp khó khăn, nhìn chằm chằm vào ánh mắt ẩn ý sâu xa đó, di chuyến bước chân đứng chắn trước người Tò Minh, bộ dạng đó dường như đang muốn nói: Cò Liên, nếu như cô muốn đụng vào Tò Minh thì giết chết chúng tôi trước đã!
Cách hành xử này của bốn
người Ngư Dung Băng đã trực tiếp chọc giận những người hầu đi theo Liên Ngọc Chi.
Trong mắt bọn họ, bốn người Ngư Dung Băng đã là người hầu của cò chủ rồi, vậy mà lại dám vì người khác mà đối đầu với cô chủ, quả thực là đại nghịch bất đạo, không biết xấu hổ!
Lập tức, hàng loạt ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm và bốn người Ngư Dung Băng.
Áp lực của đám Ngư Dung Băng rất lớn, thậm chí còn có chút khó thở, nhưng vẫn không hề lùi bước.
“Mấy cô nàng ngốc ngếch
này”, trong lòng Tô Minh thầm nói, anh cảm thấy ấm áp.
Tiện đà, Tò Minh ngẩng đầu lên, nhìn về phía Liên Ngọc Chi, nói: “Luận bàn thì miễn đi, về phần cô muốn đưa mấy người Dung Băng đi thì đừng nghĩ đến nữa, đương nhiên tôi sẽ không đồng ý đâu”.
Vừa dứt lời.
Tống Kình Thương suýt chút nữa là cao hứng đến mức bật cười ha hả.
Được! được! được! Tô Minh quả nhiên là Tò Minh, không khiến hẳn ta thất vọng, vẫn
ngông cuồng như vậy, vẫn không kiêng nể gì cả như vậy, vẫn to gan bằng trời như vậy!
Đây là đang muốn tìm đến cái chết mà!
Những người quan tâm Tô Minh như Lâm Chân Võ sắc mặt đều tái nhợt, cơ thể mềm mại của bốn người Ngư Dung Băng còn run rẩy, rất nhanh quay đầu lại nhìn về phía Tô Minh, trông như sắp khóc đến nơi, đòi mât xinh đẹp như đang thầm nói: Tô Minh, xin anh đó, đừng nói lung tung nữa!
“Hồn xược!”, đám người hầu và nha hoàn đi theo Liên Ngọc
Chi ai nấy đều biến sắc, ánh mắt nguy hiểm nóng lòng muốn tỉ thí nhìn về phía Tô Minh.
Một con kiến sẳp phải lên thớt, cho sĩ diện mà không biết giữ lại dám hỗn xược trước mặt cô chủ… đúng là tội không thể tha thứ.
“Tại sao lại không luận bàn?”, Liên Ngọc Chi cũng hơi biến sắc, cũng có mùi nguy hiếm rồi, giống như đang nhìn con mồi của mình vậy.
Cô ta xác định, nếu như Tò Minh không thế đưa ra một câu trả lời hợp lý thì cô ta sẽ lập tức ra tay.
“Bởi vì, cô quá yếu, tôi sợ cái gọi là luận bàn không may khống chế không tốt sẽ tiễn cô
về trời mất”, Tô Minh có sao nói vậy.
Anh là một người kiên quyết, đối đãi với kẻ thù lúc nào cũng không chết không xong, không giết chết đối phưong thì sẽ không dừng lại, nhưng cũng không phải là một tên cuồng ma sát nhân nghiện giết người.
Cô gái đến từ thế giới Đại Thiên trước mắt đây mặc dù có kiêu ngạo, không coi ai ra gì, có chút vô tri, nhưng không có ý xấu, kể cả việc cô ta muốn đưa bốn người Ngư Dung Băng đi trên thực tế cũng là vì coi trọng bốn người Ngư Dung Băng, muốn cho bốn người Ngư Dung
Băng cơ duyên để bọn họ có thể tiến tới thế giới võ đạo tầng cao hơn mà thòi.
Bao gồm cả việc, lúc này, người phụ nữ này cũng chỉ có chút hứng thú muốn dạy dỗ anh một trận chứ không có sát ý.
Nói tóm lại, người phụ nữ này chưa bị xã hội cho ăn đòn quá hiểm, có chút thiếu suy nghĩ và cảm giác ưu việt, vẫn chưa đến mức bắt buộc phải giết chết nên anh cũng lười động tay.
Thế nhưng những gì Tô Minh nói là thật, nhưng khi lọt vào tai người khác lại biến thành ý nghĩa khác…
Nhất thời bầu không khí trở nên yên lặng.
Không gian như đòng đặc lại.
Bốn người Ngư Dung Băng đều choáng váng, sợ đến choáng váng, mấy học viên và nhân vật cấp cao của học viện Linh Võ cũng vậy, đều biết sự ngòng cuồng, tính cách kiêu ngạo của Tô Minh, nhưng vẫn khá xem nhẹ rồi!
Trời ơi!
Quỷ thần ơi!
Người mà anh đang đối mặt là sự tồn tại cảnh giới Bán Bộ Bất… Bất Tử trong truyền thuyết đó! Là một nhân vật giống như thần tiên đến từ thế giới Đại Thiên đó!
Anh kiêu ngạo, liều lĩnh thì cũng phải nhìn xem đối phương là ai đã chứ?
Im lặng sau mấy hơi thở, đám người Liên Ngọc Chi sau khi lấy lại tinh thần thì không nói lời nào, trực tiếp ra tay.
Nhưng cũng đúng trong lúc này.
“Ngọc Chi, cô chắc chắn muốn luận bàn với bạn trai tôi à?”, Quan Khuynh Thành lên tiếng rồi.
Dứt lời.
Rất nhiều người có mặt ở đó
đến khoảnh khắc này mới đột nhiên nhớ ra, lần ngày Tò Minh không phải trở về một mình, bên cạnh còn có một người phụ nữ đeo mạng che mặt.
Toàn thân Liên Ngọc Chi run lên!
Giọng nói của Quan Khuynh Thành, cò ta quá… quá quen thuộc rồi…
Chính vì vậy, cả người cô ta giống như bị giáng cho một chùy, trực tiếp hóa đá.
cảm giác chấn động, sợ hãi đến mức như sinh cơ cũng sắp biến mất.
“Cửu… cửu còng chúa,
người… người… người…”, giây tiếp theo, Liên Ngọc Chi đột nhiên quỳ xuống, đúng, quỳ xuống ngay tại chỗ, cung kính quỳ xuống, những cảm xúc cao cao tại thượng, đừng từ trên cao nhìn xuống, kiêu ngạo đắc ý đó đều ngay lập tức tan biến hoàn toàn, chỉ còn lại sự sợ hãi và không hiếu vò tận.
Quan Khuynh Thành đột nhiên có chút bực bội và vò vị.
Liên Ngọc Chi lại có bộ dạng này rồi.
Do nguyên nhân thân phận quá cao, Quan Khuynh Thành và Quan La Thiên căn bản không
có mấy người bạn, vốn dĩ Liên Ngọc Chi cũng được coi là một người bạn, nhưng kết quả bạn nhìn thấy cô lại quỳ xuống, run rẩy, dùng những lời lẽ cung kính, không dám nhìn thẳng vào cò… đây là một loại bi thương.
Thấy Liên Ngọc Chi quỳ xuống, đám người hầu tùy tùng đi theo cũng không có bất cứ do dự nào mà vội vàng hoảng sợ, hoang mang không hiểu quỳ xuống theo.
“Đứng lên đi”, Quan Khuynh Thành thản nhiên nói.
“Ngọc Chi có mắt không thấy núi Thái Sơn, đáng quỳ
nhận tội!”, Liên Ngọc Chi run rẩy nói, căn bản không dám đứng lên, trong đầu chỉ có một ý niệm đó là bản thân lại dám giáo huấn phò mã ư?
Tim của Liên Ngọc Chi đang đập như muốn nổ tung ra…
Có muốn chết cũng không nên tìm đến cái chết như vậy.
Liên Ngọc Chi như sắp khóc đến nơi.
Vội vàng dập đầu với Tô Minh nói: “Phò mã, tôi… tôi thật sự không biết thân phận của người, mong người tha lỗi cho Ngọc Chi, nếu như người thật sự
tức giận, người đánh Ngọc Chi, giết Ngọc Chi cũng được, chỉ xin… xin người đừng trách tội lên đầu gia tộc của tôi! Cầu xin người!”
Tô Minh mông lung.
Bản thân anh hình nhưtừ đầu đến cuối cũng không có ý định làm gì Liên Ngọc Chi nhỉ?
Bằng không với thực lực của anh thì bây giờ Liên Ngọc Chi còn có thể sống được sao?
Lại còn trách tội lên người nhà? Cái quái gì vậy? Anh lúc nào nói muốn trách tội lên người nhà của cô ta chứ? Quá cẩn
thận rồi, nhát gan quá! Hơn nữa còn có chút chứng ảo tưởng nữa.
“Được rồi, đứng lên đi”, Quan Khuynh Thành nghiêm giọng nói, ấn chứa ra lệnh trong giọng nói.
Lập tức, Liên Ngọc Chi không dám không đứng lên.
Nhưng cho dù đứng lên thì vẫn run run rẩy rẩy, thậm chí còn cầu xin khổ sở và cẩn thận dè dặt, hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn về phía mấy người Ngư Dung Băng, nói: “Xin… xin lỗi, tôi không biết, tòi…”
Bốn người Ngư Dung Băng hoàn toàn không biết nói gì, bị sự xoay ngược bất thình thình xảy ra làm cho có cảm giác như đang nằm mo.
Trong lòng Liên Ngọc Chi lại mo hồ.
Bạn trai của cửa công chúa? Vậy chính là phò mã rồi?
Sau đó, phò mã không chỉ có một mình cửu còng chúa mà còn có mấy người Ngư Dung Băng… một chân đạp bao nhiêu cái thuyền đây.
Điều quan tọng là phò mã còn quang minh chính đại,
không hề giấu diếm cửu công chúa.
Không hiếu.
Hoàn toàn không hiểu.
Còn nữa, những thanh niên tài tuấn theo đuổi cửu Công Chúa quá nhiều quá nhiều người ƯU tú hơn Tô Minh! cửu công chúa đều không thèm để ý, sao lại để ý một phò mã đến từ thê giới Tiểu Thiên chứ?
Hơn nữa không phải Cửu công chúa đã có một hôn ước rồi sao?
Trong lòng Liên Ngọc Chi
như sóng cuộn biển gầm.
Một bên, những người có địa vị cao của học viện Linh Võ cũng được, học viên cũng xong, tất cả mọi người đều hóa đá hơn cả hóa đá, yên lặng như tờ, ánh mắt như muốn lòi ra ngoài, con ngươi điên cuồng trợn trừng như muốn nứt toác ra, nhìn chằm chằm vào Tô Minh, Quan Khuynh Thành, Liên Ngọc Chi như tên ngốc, không chút nhúc nhích.
Tống Kình Thương tim đập như muốn nhảy ra ngoài!
Bị dọa đến mức lục phủ ngũ tạng dường như đang vỡ tung,
sắc mặt khó coi, ngũ quan méo mó…
Trong lòng không cam tâm, cực kỳ không cam tâm
Hắn ta cho rằng, thực lực của Tô Minh chắc chắn không bằng Liên Ngọc Chi, nếu như Liên Ngọc Chi ra tay thì kết cục của Tô Minh không cần nghĩ cũng biết.
Chỉ suýt chút nữa thòi là đã ra tay rồi!
Kết quả…
Sự việc ngoài ý muốn nhỏ xíu không thể tin nối khiến người
ta như say rượu đã xảy ra rồi, sao có thể cam tâm chứ?
“Thực lực không ra sao, nhưng về phương diện phụ nữ thì quả thật vô địch rồi, mẹ kiếp, một tên ăn bám, một tên ăn bám dựa hơi phụ nữ!1′, Tống Kình Thương thầm chửi trong lòng, ngoài sự hoảng sợ vò tận ra thì còn đố kỵ nhiều hơn.
“Chồng à, anh không tức giận chứ? Em đặc biệt xin tha một mạng cho cô ta!”, Quan Khuynh Thành lúc này liền nhỏ giọng nói với Tô Minh, có ý lấy lòng và xin lồi.
Cô ấy đã tiết lộ thân phận của mình vào lúc then chốt, đồng nghĩa với việc ngăn cản Liên Ngọc Chi ra tay, cũng có nghĩa với việc đã cứu sống Liên Ngọc Chi, bằng không chỉ cần Liên Ngọc Chi ra tay, Tô Minh nhẹ nhàng cũng có thể đánh chết cô ta, đây chính là đã cứu Liên Ngọc Chi rồi.
Quan Khuynh Thành thấy bản thân có vẻ tự làm theo ý mình.
“Tại sao lại tức giận?”, Tô
Minh nói: “Vốn dĩ anh cũng không định làm gì cò ta, có điều em có chuyện gì với cò ta à?”
Tô Minh có chút tò mò.
“ừ1, Quan Khuynh Thành gật đầu, nhẹ giọng giải thích đơn giản qua một lượt chuyện giữa mình và Liên Ngọc Chi.
Đợi cho Quan Khuynh Thành nói xong, thần sắc của Tò Minh có hơi phức tạp, nhìn sâu vào Liên Ngọc Chi đang đứng run rẩy cách đó không xa: “Nói như vậy, cò ta là một trong số những người bạn thật sự ít ỏi sao? Chỉ là, tính cách của cô ta…”
Tô Minh hơi câm nín.
Liên Ngọc Chi này hình như đặc biệt sợ hãi.
Một người con gái kinh sợ.
Ha ha ha…
Sợ hãi quá đáng rồi…
Cách đó không xa, dường như Liên Ngọc Chi cũng đã cảm nhận được Tò Minh đang quan sát cô ta, nhất thời chỉ cảm thấy cơ thể căng cứng, rất căng thẳng, mồ hòi trên trán túa ra.
Tô Minh thật sự không nhịn được muốn cười.
Sợ hãi vậy sao?
Dường như trước đó khi Quan Khuynh Thành chưa tiết lộ thân phận, Liên Ngọc Chi cũng không sợ hãi như vậy!
Thân phận cửu công chúa này của Quan Khuynh Thành dữ dằn vậy ư? Có tác dụng ở Quan La Thiên vậy sao?
Cũng trong khoảnh khắc này, đột nhiên bầu không khí của cả Linh Võ thành bất thình linh không hề có dấu hiệu trước, nhanh chóng ngưng lại.
Tiếp theo.
“Cò Liên thật biết ấn náu đó! Lại trốn đến tận thế giới Tiểu Thiên!”
Một giọng nói đàn ông nghiền ngẫm, lạnh lùng còn có chút tà ác đột nhiên trầm bổng vang lên.
Đến từ trên không.
“Chà chà… thực lực của cô Liên tiến bộ không tệ a! Mới mấy năm không gặp mà đã tới cảnh giới Bán Bộ Bất Tử rồi, có tiền đồ!”, lại một giọng nói nữa xuất hiện, vẫn là giọng đàn ông, nhưng giọng nói này cho người ta một cảm giác âm nhu rất khó chịu.
Giây tiếp theo.
Hai thân ảnh cùng bất thình lình xuất hiện trên sân Linh Võ.
Một người tay cầm một thanh đoạn đao màu tím xanh, trên đoạn đao có một con rắn huyết sắc cố quái đang phun chư.
Người còn lại một thân váy dài màu đỏ, rõ ràng là đàn ông nhưng lại mặc váy dài, hơn nữa còn trang điểm, ngũ quan tuấn lãng, chí có điều trông rất âm nhu, binh khí trong tay là một thanh đoản kiếm thẳng tắp, đoản kiếm giống như tác phẩm nghệ thuật vậy.
Đương nhiên, những thứ này đều không quan trọng, điều quan trọng là hai người này lại đều là cảnh giới Bất Tử!
Người đàn ông cầm thanh đoạn đao màu xanh có con rắn như đang bò chính là cảnh giới Bất Tử tầng thứ hai.
Còn người đàn ông váy đỏ âm nhu thì là cảnh giới Bất Tử vòng thứ nhất.
Cùng với sự xuất hiện của hai người này là vô số người trên cả sân Linh Võ đều quỳ xuống! Phủ phục quỳ rạp trên mặt đất!
Đều sợ hãi đến mức tâm
tình tan nát.
Ngay Lâm Chân Võ cũng bị dọa cho đến mức há hốc miệng, toàn thân run rẩy.
Cảnh giới Bất… Bất… Bất Tử?
Thật sự là cảnh giới Bất Tử sao?
Lại còn liền một lúc đến hai người?
Loại chấn động đến cực đi3m này không có bất cứ ngôn ngữ nào có thể diễn tả được.
“Hồng Kỳ, Dương Điều”, Liên
Ngọc Chi sắc mặt tái nhợt đến không còn giọt máu, trong đòi mắt xinh đẹp là sự chua sót và tuyệt vọng, nhưng cũng có vẻ kiên định.
Liên Ngọc Chi đã xác định kết cục của bản thân rồi, ắt phải chết không thể nghi ngờ!
Liên Ngọc Chi lén lút liếc nhìn Tò Minh và Quan Khuynh Thành, trong lòng nghĩ bản thân chết cũng được, nhưng tuyệt đối không thế liên lụy đến cửu công chúa và phò mã.
Liên Ngọc Chi hít sâu một hơi, rồi đi về phía trước, vừa cố ý vô ý đến trước mặt Tô Minh và
Quan Khuynh Thành, vô ý như cố ý chắn hai người phía sau.
“Giao Phượng Ngục Châu ra!’, Hồng Kỳ hướng về phía Liên Ngọc Chi cười nói, rõ ràng là nụ cười tươi rói sáng lạn, nhưng không khí lại đòng cứng lại một cách khó hiểu, quá tà ác rồi.
“Tôi thật sự không giữ Phượng Ngục Châu, tôi dùng thiên đạo để thề!”, Liên Ngọc Chi oan ức nói.
Ba năm trước, trong di tích kỳ ảo đó, cô ta đã vò tình tiếp cận va chạm với Phượng Ngục Châu trong truyền thuyết, nhưng đúng trong khoảnh khắc chạm vào thì Phượng Ngục Châu lại đột nhiên biến mất, vò
cùng vô cùng quý dị.
Lúc đó, sự việc đã xảy ra trước mắt rất nhiều thanh niên tài tuấn.
Cò ta đã phải mang tiếng oan.
Mà trong đó có Hồng Kỳ và Dương Điều đặc biệt tàn nhẫn, cũng đặc biệt kiên trì.
Hai người này lúc đó liền truy sát cô ta, cô ta khó khăn lắm mới thoát chết, trở về chỗ Quan La Thiên.
Vì an toàn mạng sống, mấy năm nay đa số thời gian cô ta
đều ở lại trong gia tộc của Quan La Thiên, thỉnh thoảng lắm mới ra ngoài gia tộc nhưng cũng không rời khỏi Quan La Thiên.
Vốn cho rằng, mấy năm đã trôi qua, chuyện cũng đã qua đi.
Nào ngờ…
Liên Ngọc Chi rất chắc chắn, hai người này mấy năm nay có lẽ vẫn luôn trực chờ gần khu không gian ảo của Quan La Thiên, vẫn chưa chịu từ bỏ, đang ôm cây đợi thỏ.
Liên Ngọc Chi hối hận chết đi được, sớm biết vậy thì cứ trốn ở Quan La Thiên cho rồi.
Đương nhiên, bây giờ hối hận cũng không có tác dụng gì.
“Đúng là con vịt chết già mồm”, Dương Điều khẽ nói một tiếng, người đàn ông nữ tính dị thường đột nhiên giơ tay lên, thanh đoản kiếm trong tay tùy tiện xẹt qua.
Trong nháy mắt, Liên Ngọc Chi mặt mày biến sắc!
Điên cuồng thi triển ra mấy đại chiêu và con bài chưa lật.
Thậm chí có chút cảm giác liều mạng.
Nhưng chốc lát sau.
Liên Ngọc Chi lùi liên tục mười một bước.
Mỗi một bước, cô ta một ngụm máu.
Cuối cùng cũng dừng lại.
Nhưng toàn thân cò ta run rẩy, trên vai là một mảng máu đỏ tươi, khoé miệng cũng tràn ra tia máu, hơi thở cả người đều
hỗn loạn, yếu ớt.
Sâu thẳm trong đôi mắt Liên Ngọc Chi đều là kinh hãi và hoảng sợ.
Quá mạnh.
Dưong Điều tuỳ ý đánh ra một chiêu mà gần như sắp đánh chết cô ta.
Thực lực cách biệt không thế nào hình dung nổi.
Đây mới là Dương Điều cảnh giới Bất Tử tầng thứ nhất.
Nếu là Hồng Kỳ cảnh giới Bất Tử tầng thứ hai thì sao?
Trên sân Linh Võ càng lúc càng yên tĩnh… Bầu không khí tĩnh lặng chìm đắm trong sự kinh hãi tràn ngập, nồng đậm như muốn tan chảy theo.
Ngay vừa nãy, với một chiêu tuỳ tiện kia của Dương Điều, đám người Lâm Chân Võ thật sự có cảm giác như sắp bị đưa về Tây Thiên vậy.
Đám người Lâm Chân Võ chắc chắn, chỉ một chiêu như vậy cũng đã có thể diệt cả học viện Linh Võ rồi.
Cực mạnh!
Mạnh vượt ngoài giời hạn võ
đạo mà bọn họ có thể hiểu được.
ừng ực ừng ực…
Ai ai cũng nuốt ngụm nước bọt, họ bị doạ sợ rồi, như Tống Kình Thương thì đầu cũng sắp rụt vào trong cổ rồi.
“Chạy đi!”.
Sau một lúc vô cùng yên tĩnh, chợt có vài học sinh của học viện Linh Võ với vài kẻ tòi tớ và nha hoàn của Liên Ngọc Chi đột nhiên chạy tán loạn như bị dọa điên rồi.
Nhưng cũng ngay lúc đó.
Vẻ mặt Hồng Kỳ rõ ràng lại
càng thêm rạng rỡ.
Trên thanh đoản đao trong tay hắn, cả con rắn đỏ sẫm kia đều đột nhiên lại biến mất.
Nhìn kỹ lại…
Mấy kẻ tôi tớ, người hầu và một vài học viên của học viện Linh Võ cố gắng bỏ chạy đều mất mạng chỉ trong chớp mắt, lúc chết, thi thể đều đẫm máu, sưng tấy, rõ ràng là bị rắn cắn, trúng độc rân vô cùng kinh khủng.
“Không chào hỏi mà đã muốn chạy, nhưvậy không ổn lắm đâu”, Hồng Kỳ nghiêm túc
nói: “Rắn nhỏ của tôi cũng tức
• o ĩ I II giận rồi!
Giọng điệu bỡn cợt mang theo hương vị tà ác khiến những tu giả võ đạo nhát gan trên sân Linh Võ lập tức sợ hãi đến mức ngất xỉu.
Khí thế vô cùng kinh khủng bao phủ toàn bộ không trung sân Linh Võ.
“Trời ơi… Trời muốn diệt học viện Linh Võ ta sao?”, Lâm Chân Võ chua xót tự nói, hồn bay phách lạc, vô cùng tuyệt vọng.
“Liên Ngọc Chi, không giao Phượng Ngục Châu ra thì toàn
bộ mấy con kiến hôi ở đây đều phải chôn cùng cô!”, Dương Điều chớp mắt nói, âm thanh lại càng mê hoặc, khiến người ta nổi cả da gà.
“Những người này không liên quan gì đến tôi, các người đang lạm sát người vô tội!”, cả người Liên Ngọc Chi tức giận đến run cả người, sắc mặt lại càng trắng nhợt.
“Chúng ta thích giết người vô tội đấy!”, Hồng Kỳ nhe răng cười.
Cùng lúc đó.
Bỗng nhiên, Liên Ngọc Chi
đã di chuyến tới bên cạnh Tô Minh và Quan Khuynh Thành trong chớp mắt.
Vả lại…
“Chạy mau!”, Liên Ngọc Chi quát lớn, đồng thời cũng xé rách lá bùa không gian cao cấp duy nhất trong tay mình.
Chuyện bất ngờ xảy ra khiến Hồng Kỳ và Dương Điều đều không kịp phản ứng.
Đợi đến khi cả hai phản ứng lại thì lá bùa cấp cao kia đã có tác dụng rồi.
Không kịp ngăn cán nữa!
Sắc mặt hai người vô cùng khó coi.
Nhưng rất nhanh sau đó.
Cảnh tượng khiến người ta có chết cũng không tin được lại xảy ra… Tò Minh và Quan Khuynh Thành lại… Lại còn ở chỗ cũ, không hề biến mất.
Đây…
Chẳng lẽ lá bùa không gian có vấn đề sao?
Liên Ngọc Chi tuyệt vọng.
Sao có thể như vậy?
Hai mắt Liên Ngọc Chi đẫm
lệ.
Chẳng lẽ, cửu còng chúa và phò mã đều phải chết ở nơi này, chôn thân cùng mình sao?
Liên Ngọc Chi mất hồn mất vía như một kẻ ngốc, chỉ biết rơi nước mắt.
“Ha ha ha ha…”, Hồng Kỳ và Dương Điều cười lớn, vô cùng hưng phấn.
Hai người nhìn chằm chằm Tô Minh và Quan Khuynh Thành: “Hai người là kẻ mà Liên Ngọc Chi quan tâm à? Liên Ngọc Chi, cô chỉ có một lá bùa cấp cao này thòi sao? Cò Liên thà rằng từ bỏ lá bùa cao cấp,
không tự mình trốn mà lại để dành cho hai người à, chậc chậc…”
Hồng Kỳ và Dương Điều thấy được hy vọng tìm được Phượng Ngục Châu.
Nếu dùng Tò Minh và Quan Khuynh Thành để uy hiếp Liên Ngọc Chi thì hiệu quá nhất định rất tốt.
“Nếu tôi nói, lá bùa không gian vừa nãy không có tác dụng là do tòi dùng quy luật không gian quấy nhiêu, cố ý ở lại đây cùng với Quan Khuynh Thành, không rời đi thì các người tin không?”, Tô Minh nhìn Hồng Kỳ
và Dương Điều cười nói.
Tô Minh không phải người tốt.
Không có thói quen cứu người!
Anh có thể nể mặt Quan Khuynh Thành mà bỏ qua chuyện Liên Ngọc Chi gây hấn lúc trước đã là không tệ rồi.
ở tình huống bình thường thì tuyệt đối sẽ không làm người tốt trợ giúp Liên Ngọc Chi.
Nhưng, chính anh hoàn toàn không ngờ được, dường như Liên Ngọc Chi lại rất xem trọng Quan Khuynh Thành, thậm chí
hy sinh tính mạng mình để cứu bằng được Khuynh Thành!
Chỉ có duy nhất một lá bùa cao cấp, mà cô ta cũng dùng cho Khuynh Thành và anh đây.
Điều này khiến anh thấy có chút bất ngờ.
Liên Ngọc Chi này, mặc dù là kẻ vô dụng khiến người ta chê cười, nhưng cách hành sự lại khiến người ta phải nhìn con mắt khác.
Cô gái này ngốc thế sao?
Cũng chính vì Liên Ngọc Chi ngốc nên Tô Minh mời quyết
định ở lại.
Cứu giúp Liên Ngọc Chi!
“Ha ha ha ha…”, Tô Minh nghiêm túc như vậy, rõ ràng là nói thật nhưng anh nói ra như vậy lại khiến Hồng Kỳ và Dương Điêu lập tức sững người, sau đó cả hai lại cười lớn, cười ra cả nước mắt.
Ngay cả biển người trong sân, học sinh và tầng lớp cấp cao của học viện Linh Võ gần như đã chạm đến ranh giới tử vong cũng không nhịn được mà nhìn sang Tô Minh, vẻ mặt tuyệt vọng lại có phần quái dị.
Một lát sau, cuối cùng Hồng Kỳ và Dương Điều đã cười xong, Dương Điều lại dùng giọng điệu quyến rũ để nói: “Có phải kế tiếp anh Tô của thế giới Tiếu Thiên sẽ nói là mình muốn cứu Liên cô nương không? Rồi khuyên chúng ta rời đi? Hay là muốn cảnh cáo chúng ta rằng thực lực anh rất mạnh, chúng ta không phải đối thủ của anh, anh chính là cao ■ I _ ĩ o.
.
_ __ _ —1 o 1/0.
thú siêu cấp sống ãn dật? Vân vân và mây mây…”
Dương Điều nói xong, bản thân cũng không nhịn được mà lại bật ra tiếng cười nhạo lần nữa, thú vị, rất thú vị!
“Cũng không hoàn toàn là
vậy!”, Tô Minh khẽ lắc đầu: “Tiếp theo chuyện tôi muốn nói không phải là khuyên các người rời đi, mà tòi muốn nhắc các người bây giờ, ngay lúc này, hãy lập tức tự nổ đi! Như vậy thì các người còn có thế chết nhẹ nhàng một chút, may mắn thì còn có thế giữ lại chút hồn phách, không chừng còn có cơ hội đầu thai chuyển kiếp.
Nếu không thì kế tiếp đây, tôi sẽ ra tay! Tôi nghĩ, khi đó các người sẽ chết rất thê thảm, hơn nữa còn là kiểu chết hồn bay phách tán”.
“Ha ha ha ha ha…”, Hồng Kỳ và Dương Điều ngây người, vài giây sau Hồng Kỳ mới cười lớn, hai mât nhìn Tô Minh chằm chằm, vẻ mặt vô cùng khoa trương.
Nói thật ra thì từ khi bắt đầu đến hiện tại, nếu không phải Liên Ngọc Chi tự dưng hi sinh thân mình, muốn dùng bùa không gian cấp cao để cứu Tò Minh và Quan Khuynh Thành cho bằng được thì hai người họ hoàn toàn không chú ý đến Tô Minh.
Quá bình thường!
Tên cánh giới Chân Thánh trung kỳ trước mắt này rất nổi bật trong đám kiến nhỏ nhoi của thế giới Tiểu Thiên, nhưng đối với Hồng Kỳ và Dương Điều mà nói, cảnh giới Chân Thánh, Chân Hoàng, Chân Vương chẳng phải đều như nhau sao? Chẳng có khác biệt gì, tất cả đều là đám kiến hôi nhỏ bé, đương nhiên cũng rất tầm thường, họ cũng sẽ không chú ý đến.
Mãi đến lúc này, không hiểu sao hai người tự dưng lai có thiện cảm với Tô Minh, bởi vì đã hơn hàng vạn năm nay, hai người vẫn luôn chìm đắm trong võ đạo khắc nghiệt, ngẫm lại thì đúng là chưa từng cười to sảng
khoái, kết quả giờ lại bị Tò Minh chọc đến bật cười, bất giác họ cảm thấy đám kiến ở thế giới Tiếu Thiên này còn lập công lớn nữa.
Cách đó không xa, nhóm người Lâm Chân Võ đã không nhịn được mà ôm đầu, vẻ mặt u ám, vò cùng xấu hổ, họ xấu hổ vì Tò Minh.
“Phò mã, cầu xin người đừng nói nữa, nếu không, một chút cơ hội sống sót cuối cùng cũng sẽ bị chính phò mã đánh mất!”, Liên Ngọc Chi đứng chẳn trước mặt Tô Minh và Quan Khuynh Thành, sắc mặt đã xanh trắng liên hồi, suýt chút đã tức
đến hộc máu.
Cò ta phí sức tốn còng muốn cứu lấy Tô Minh và Quan Khuynh Thành, kết quả…
Tò Minh đâu chỉ không chịu phối hợp? Mà anh còn cố ý thu hút tầm mắt của kẻ thù như mất trí vậy?
Được, anh muốn chết thì tự mình đi chết đi, nhưng anh lại còn là phò mã, anh và cửu công chúa đứng cùng nhau thì sẽ làm liên lụy cửu công chúa mất.
Liên Ngọc Chi chùi vệt máu ở khoé miệng, đáy lòng đau khổ chua xót.
“Nhãi ranh, cậu đây lại thích
chết thật thảm, cũng rất muốn cảm nhận thử mùi vị hồn bay phách tán, chi bằng anh giúp tòi được thỏa nguyện đi!”, vẻ mặt tươi cười lại càng quyến rũ đó của Dương Điều cộng thêm âm thanh có chút chói tai như bóp nghẹt cổ họng, tay tạo thế lan hoa chỉ, ngữ điệu như thì thầm, một người đàn ông như thế lại càng khiến người ta rùng mình, đương nhiên, biểu cảm và giọng điệu các thứ đó, toàn bộ đều hàm ý chế giễu và trêu đùa.
Dương Điều thật sự rất phấn khích.
Trêu đùa một con kiến nhỏ đáng chết trong thế giới Tiểu
Thiên như thêm gia vị vào cuộc sống, cũng khá vui vẻ.
Trong lúc nói chuyện, hắn lại cất bước đi về phía Tò Minh.
Sắc mặt Liên Ngọc Chi liền thay đối, cò ta miên cưỡng vận chuyển chân khí, muốn chặn Dương Điều.
Nhưng khi cò ta muốn ra tay thì lại bị Tô Minh ngăn cản, Tô Minh khẽ lắc mình là người đã đứng ở trước mặt Liên Ngọc Chi.
Liên Ngọc Chi đang muốn la lớn gì đó, kết quả lại bị Quan Khuynh Thành ngăn cản, cò túm lấy cánh tay Liên Ngọc Chi: “Ngọc Chi, cứ giao cho Tô Minh
đi, chúng ta đứng xem là được ‘o ĩ 199 rồi!
Hành động của Quan Khuynh Thành làm Liên Ngọc Chi rất kinh ngạc, bây giờ chỉ cần làm một người xem là được, nếu không sẽ làm phiền đến Tô Minh.
“A?”, Liên Ngọc Chi sửng sốt, ánh mắt ngạc nhiên nhìn Quan Khuynh Thành: “Cửu… cửu công chúa, người muốn vứt bỏ phò mã sao?”
Hiểu sai rồi!
Cò ta nghĩ rằng Quan Khuynh Thành ngăn mình ra tay
là muốn nhìn Tô Minh chết.
Chưa kịp đợi Quan Khuynh Thành nói gì, Liên Ngọc Chi bất giác gật đầu: “Cũng đúng, cửu còng chúa, người vứt bỏ phò… phò mã cũng khá có lý! Phò mã tự đi tìm đường chết, thái độ đâm đầu vào chỗ chết như vậy, ai cũng không thể cứu được anh ta!”
Mặc dù Liên Ngọc Chi cảm thấy việc cửu công chúa vứt bỏ phò mã có chút máu lạnh và tàn nhẫn nhưng nghĩ kỹ lại, điều này cũng là hợp tình hợp lý, hơn nữa còn là suy nghĩ cực kỳ lý trí.
Liên Ngọc Chi vội vàng bắt
đầu trị thương.
Tiếp theo, chuyện quan trọng nhất của cò ta chính là tận lực, dùng mọi cách để cứu cửu còng chúa!
Còn về Tô Minh, ngay cả cửu còng chúa cũng đã vứt bỏ anh rồi, mình có lý do gì mà không vứt bỏ tên này chứ? Huống chi, trước đó mình cũng đã cứu anh một lần, là tự anh đâm đầu vào chỗ chết, tự mình muốn tự sát, không ai ngăn được.
Liên Ngọc Chi vừa nhìn chằm chằm Tô Minh vừa liên tục trị thương, cô ta cảm thấy quá
trình Tô Minh tự tìm đường chết chắc chắn sẽ không quá lâu.
Việc Tò Minh chết sẽ không giúp mình tranh thủ được bao nhiêu thời gian, mà chút thời gian này là nhờ Tò Minh dùng mạng đổi lấy, bản thân nhất định phải quý trọng, không thế để lãng phí chút nào, cô ta lập tức đổ một lọ đan dược trị thương đỉnh cao vào trong miệng.
“Nhãi ranh, mau ra tay đi! Cậu đây không đợi được nữa rồi, thật phấn khích!”.
Lúc này, Dương Điều đã đi đến trước mắt Tô Minh, mặt đối mặt, hắn ngẩng đầu, vẻ mặt tươi cười quyến rũ, lại dùng tay khẽ vỗ ngực và cố mình, miệng nói với
Tô Minh: “Muốn ra tay thì ra tay ở những chỗ chí mạng của cậu đây đi, tuyệt đối đừng nương tay đấy!”
Dương Điều không hề e sợ, không hề lo ngại, khiến Tô Minh cũng ngây người.
Từng nhìn thấy người tự tìm đường chết nhiều rồi nhưng chưa từng thấy ai lại muốn tìm đường chết đến như vậy.
Dáng vẻ tìm đường chết như vậy đúng là kiểu thuần tuý nhất, quyến rũ nhất từ khi anh tu võ đến giờ ha ha…
Ngay sau đó.
“Theo ý anh đấy nhé!”, Tô Minh thốt ra ba chữ này, đột nhiên ra tay.
Anh đánh ra một quyền.
Ngay khi Tô Minh đánh ra một quyền đó, trên thực tế, sâu trong ánh mắt Dương Điều đã thoáng qua sự tỉnh táo và trấn tĩnh.
Mặc dù hắn cảm thấy con kiến nhỏ Tô Minh này rất rất yếu, nhưng hành động khiêu khích mặt đối mặt như vậy cũng chỉ là nói miệng mà thôi, chính hắn cũng không thể nào để bản thân bị con kiến hòi này đánh một chiêu.
Vì vậy, hơi thở và thần hồn của hắn luôn trong trạng thái đề phòng và tập trung, còn sự coi
thường và trào phúng cũng chỉ là chiến lược, về mặt chiến thuật, Dương Điều không hề lơ là chủ quan.
Nhìn từ điểm này, thân là thiên tài trẻ tuổi ưu tú của thế giới Đại Thiên, mặc dù vẻ ngoài có phần nam không ra nam, nữ không ra nữ, nhưng tuổi còn trẻ mà hắn đã tu luyện đến cảnh giới Bất Tử, đó không phải nhờ may mắn, hắn thật sự dựa vào thực lực.