Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 907


Có thể mạnh bằng thế hệ truyền thừa của một trong mười tộc thú mạnh nhất ư?
Không bàn đến những tộc khác, chỉ mỗi bộ tộc Kim Bằng Thái CỔ thì bọn họ đã bắt đầu xuất hiện từ thời thượng cổ, là con quái vật vần sống đến ngày hòm nay, hơn mười tộc còn lại, có tộc nào không phải là sự tồn tại bất tử?
Trên thực tế, đế quốc Thái CỐ này mạnh đến mức điên rồ, chỉ mỗi tộc Kim Bằng Thái Cổ
thôi là có thể đánh hết tất cá loài người trên thế giới Tiếu Thiên, trong đó có cả những thế lực lánh đời.

sở dĩ ngày nay loài người vẫn nắm giữ vị trí chủ đạo ở thế giới Tiểu Thiên là vì tộc thú không dám ra khỏi biển Vô Mệnh, không dám đối đầu trực tiếp với loài người, thứ họ sợ không phải là những võ tu thế giới Tiểu Thiên đó mà là những võ tu ở thế giới Đại Thiên phía sau.

Một khi thế giới Tiếu Thiên thật sự bị tộc Thú ăn tưoi nuốt sống, nhưng võ tu của thế giới Đại Thiên nhất định sẽ ra mặt,
khi đó, đế quốc Thái Cổ sẽ gặp tai họa ngập đầu.

Vì thế lại nói tiếp, đế quốc Thái CỔ thật sự rất mạnh, rất mạnh, rất mạnh.

Từ xa xưa đến nay, nhưng võ tu vượt biển đến đây hầu như đều là người của thế giới Tiếu Thiên, dù có là thiên tài, có yêu nghiệt cách mấy thì đến đế quốc Thái Cổ cũng phải thành con kiến, cũng bị dọa đến nỗi vãi ra quần.

“Muốn cứu lão già này thì cò chỉ có một cách, ừm, làm người phụ nữ của bản còng tử!”, giọng Kim Nham lớn hơn.

Đây mới là mục đích của
hắn ta.

Nếu không ấy hả, hắn ta đã giẫm nát đầu Ninh Triều Thiên từ lâu.

Đã gi3t ch3t Tiêu Nguyệt từ sớm.


“Mơ đi!”, Tiêu Nguyệt hét lên không do dự.

Không có một chút do dự nào.

Suy cho cùng Tiêu Nguyệt cũng là người ngây ngô, cô ấy ra mặt cứu Ninh Triều Thiên cũng chỉ vì Tô Minh mà thôi.

Nói cách khác, Ninh Triều Thiên liên quan gì tới cô ấy đâu?
Nói cách khác, trong đáy lòng cô ấy, việc trở thành người phụ nữ của Tô Minh mới là quan trọng nhất.

Chạm đến điểm mấu chốt ấy, chẳng có gì để thương lượng ở đây cả.

Nếu cô ấy đồng ý yêu cầu của Kim Nham, trở thành người phụ nữ của hắn ta thì ha ha, dù cứu được Ninh Triều Thiên cũng có còn ý nghĩa gì?
“Cô không sợ bản công tử lập tức đạp nát đầu lão già này
ư?”, Kim Nham hơi ngạc nhiên, hắn ta nhíu mày lại, sao cứ thấy nước đi này hơi sai?
“Tùy anh, làm người phụ nữ của anh ư? Anh xứng chắc?”, Tiêu Nguyệt cười lạnh nói, huyết mạch Nữ Đế trong người điên cuồng di chuyển, đang chữa thương.

Tiếp theo đây, nếu Tô Minh vẫn chưa xuất hiện thì cô ấy sẽ liều mạng, liều mạng tìm cho mình một cơ hội sống.

Nếu cả chút cơ hội ấy cũng không thể có được thì cô ấy sẽ tự sát.

Trong nháy mắt, cô ấy đã gieo xuống một hạt giống như quả bom trong thần hồn Thức Hải của mình, hạt giống đó, chỉ cần một suy nghĩ của cô ấy là sẽ nổ tung, dù giờ phút này cô ấy bị một sức mạnh khổng lồ hoặc bảo bối võ đạo trấn áp cũng không thể không chê’ được chân khí, vẫn có thể tự bạo.

Chỉ cần cô ấy còn chút thần hồn và tư duy là đủ.

Cô ấy đang đề phòng xem Kim Nham có thứ gì đó khủng bố có thể khống chế thủ đoạn của mình trong nháy mắt hay không để chuẩn bị.

Kim Nham im lặng, hắn ta có thể nhận ra được đối phương không hề nói giỡn.

Khó xử rồi đây.

Sâc mắt Kim Nham bắt đầu trở nên âm u…
Sau vài thơi thở.

Kim Nham đã có quyết định.

Gương mặt hắn ta trở nên hung hãn, chân giẫm lên đầu Ninh Triều Thiên nhấc lên, muốn giẫm xuống thật mạnh.

Nếu lão già này không thể uy hiếp được cô gái loài người
xinh đẹp tuyệt trần này thì cũng chẳng còn chút giá trị gì nữa, cũng không cần thiết phải tồn tại làm gì.

Thế nhưng vào chính ngay lúc này.

Khi Kim Nham nhấc chân lên thì không biết tại sao!
Hắn ta lại không thể giẫm cái chân đó xuống, dường như cả người hắn ta đã bị trói chặt.

Kim Nham có chút khiếp sợ và bối rối, đây… Chuyện gì xảy ra thế này?
Hắn ta trở nên điên cuồng
dùng hết chân khí Thái Cổ trong cơ thể mình theo bản năng, dùng đến cực hạn.

Nhưng mà.

Vô dụng.

Không chỉ mình hắn ta mà những nô chủ ở đây, những kẻ đang bao vây nơi này cũng không biết tại sao lại phát hiện ra mình cứng đờ, bị trói buộc, bấy giờ, bầu không khí cực kỳ quỷ dị.

Thế nhưng, chẳng mấy chốc.

Đáp án đã được công bố.

Bóng dáng của loài người xuất hiện trước mặt bọn họ.

Tô Minh!
Đúng là Tô Minh!
Tô Minh dùng tốc độ nhanh nhất đế vọt tới nơi này.

Tô Minh cực kỳ điềm tĩnh, trông anh dường như chẳng có chút cảm xúc nào cả.

Anh lẳng lặng đi về phía Ninh Triều Thiên, nhanh chóng đỡ ông ấy dậy: “ông già, xin lỗi nhé, tôi đến hơi trễ”.

“Thằng nhóc Tô này, con…”,
Ninh Triều Thiên rung động, Tô Minh lại… Lại… Là cảnh giới Chân Thánh hậu kỳ?

Sao lại có chuyện đó được?
Đó là tốc độ của võ tu gì?
Khiến con người ta sợ hãi đến cùng cực.

Thế nhưng sau đó lại là sự sốt ruột, Tô Minh càng yêu nghiệt thì ông ấy càng áy náy và sốt ruột, bởi vì Tô Minh mãnh mẽ cách mấy thì nơi này vẫn là đế quốc Thái Cổ, Tô Minh sẽ chết, một người tài giỏi như thế, nếu chết ở đế quốc Thái Cổ vì õng ta thì quá đáng tiếc, Ninh
Triều Thiên này tuyệt đối không thế chấp nhận được.

“Nhóc Tô, con đi mau!” Ninh Triều Thiên gào thét, muốn đấy Tò Minh ra theo bản năng, mắt cũng đỏ lên trông thấy.

Tiếc là, không đẩy thòi.

Chẳng những thế, Tô Minh còn vội vàng dùng chân khí của mình truyền vào trong người Ninh Triều Thiên.

Tiêu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.

Thật kích động.

Nhưng sau đó cô ấy cũng sốt ruột và hối hận lắm, cứ muốn nói lại thôi.

Cách đó không xa, Kim Nham và bọn người tộc thú cứ nhìn chằm chằm Tô Minh, đầu tiên là chìm vào sự rung động không sao tả nổi!
Một thanh niên loài người mới hai mươi tuổi mà đã là cảnh giới Chân Thánh hậu kỳ rồi ư?
Không phải họ đang hoa mắt chứ?.


Bình Luận (0)
Comment