Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 909


“Bộp, bộp, bộp…1′, khi bốn con Kim Bằng Thái Cổ bay tới,
đám nô chủ trên Bằng Sơn đều không chút do dự quỳ rạp xuống, vả lại còn hết sức kính cấn.
Chỉ vì bốn con Kim Bằng Thái CỔ kia có huyết thống tinh khiết nhất trong tộc Kim Bằng Thái CỐ.

ở mặt này, tuy Kim Nham cũng có huyết thống Kim Bằng Thái Cổ, nhưng vẫn thua xa.
Vì vậy, những nô chủ kia dù sợ hãi và kính trọng Kim Nham, nhưng lại không bằng khi ở trước mặt bốn con Kim Bằng Thái CỐ kia.
Ngay cả Kim Nham cũng quỳ rạp xuống đất, hơn nữa, còn
phải cảm ơn Tô Minh vì sau khi bốn con Kim Bằng Thái Cổ có huyết thống tinh khiết kia đến, khí thế đang đè trên người đám nò chủ và Kim Bằng đã biến mất.
“Hai tên bán bộ Bất Tử và hai tên Bất Tử tầng một?1′, Ninh Triều Thiên đứng cạnh Tô Minh, hơi há hốc mồm.

Do vết thương đã khỏi hẳn nên sắc mặt ông ấy mới hồng hào chút, nhưng lúc này, lại bị dọa mặt mày trắng bệch nhưtờ giấy.
Dù ông ấy biết đế quốc Thái CỐ cực kỳ mạnh và đám Kim Bằng Thái Cổ kia cũng vô cùng đáng sợ.

Thế nhưng, không ngờ
tộc Kim Bằng Thái Cổ lại tùy tiện cử ra bốn người mạnh như vậy.

Hai bán bộ Bất Tử, hai Bất Tử tầng một là khái niệm gì? Nếu ở bên ngoài, chắc bốn người đó đã đủ để quét ngang thế giới Tiểu Thiên ấy chứ nhỉ?
Điều này cũng đáng sợ quá rồi.
Hơn nữa, Ninh Triều Thiên còn có thể cảm giác được luồng khí thế từ trên bốn con Kim Bằng Thái Cổ kia dù không nhằm vào họ, lại vần khiến ông ấy khó thở.
Ngoài ra, bốn người kia
cũng không lớn như trong tưởng tượng.

Nếu hai người đàn ông trung niên kia tròng khoảng 3 triệu tuổi, thì hai thanh niên kia chỉ có 200 ngàn tuổi.
Phải biết rằng, đối phương là tộc thú, còn thuộc về nòi giống Thái Cổ thì 3 triệu và 200 ngàn tuổi kia chỉ tương đương với 300 ngàn và 20 ngàn tuổi của loài người thôi, vẫn còn khá trẻ.
“Làm sao giờ?”, Ninh Triều Thiên luống cuống, hoảng thật sự vì ông ấy không có cách nào hết.
Dường như chỉ có thể chờ
chết, vả lại còn liên lụy đệ tự của mình khiến Tô Minh chôn theo.
Tiêu Nguyệt đi tới bên cạnh Tò Minh, cò liếc bốn người của tộc Kim Bằng Thái Cổ bỗng dưng đến kia, hít sâu một hơi, cơ thể mềm mại nép sát vào người anh, nhỏ giọng nói: “Anh Minh, mặc dù hai ta không sinh cùng nhau, nhưng có thể chết cùng nhau.

Anh à, em không hối hận một xíu nào hết, còn anh?”
Tiêu Nguyệt chợt cảm thấy điều này cũng khá lãng mạn.
ít nhất, những người phụ nữ khác của Tô Minh như Trần Chỉ Tình, Diệp Mộ Cẩn… không thể
chết chung với Tô Minh như cô.
Về mặt này, cô cảm thấy rất hạnh phúc.
Tô Minh đen mặt, cạn lời.

Anh càng cảm thấy mình đã quá xem nhẹ tình cảm của cò nhóc này với mình.

Bởi vì anh cảm giác được lúc này trong giọng nói của cò chẳng hề sợ hãi mà còn hơi mong đợi.
Đúng là nhỏ điên.
Bấy giờ, một cô gái trông rất trẻ trong bốn người thuộc tộc Kim Bằng Thái Cổ chợt mở miệng: “Loài người, chỉ với lòng can đảm dám gây chuyện trên
Bằng Sơn này của anh, cũng đủ đế biết tên bốn người chúng tòi.


Tôi đây tên Kim Thanh, kia là Kim Lạc, chú Kim Thủ Nghĩa và chú Kim Thủ Thần”.
Thực tế ở thời đại Thái Cổ, tộc Kim Bằng Thái Cố cũng không có tên, về sau thành lập đế quốc Thái Cổ, để dễ quản lý và phát triển nên học loài người có tên.

Họ Kim được lấy từ chữ Kim trong Kim Bằng, là dòng họ riêng cho tộc Kim Bằng Thái Cố.

ở trong trong đế quốc Thái Cổ, chỉ cần ai họ Kim thì chắc chân là người của tộc Kim Bằng Thái Cổ.
“Kim Thanh, nói nhảm nhiều
như vậy với một thằng nhóc loài người làm gì? Xử cậu ta đi! Hay để tôi ra tay?”, Kim Lạc có hơi trách móc, lạnh nhạt nói.

Hắn ta cảm thấy, Kim Thanh lãng phí miệng lưỡi với thằng nhóc loài người kia là một sự sỉ nhục với thân phận của tộc mình.

Tuy thằng nhóc đó có chút đặc biệt, là một người dám gây chuyện trên Bằng Sơn trong hàng tỷ năm qua.

Nhưng, điều này chỉ có thể cho thấy đầu tên nhóc đó bị úng, còn có vẻ ngu hơn những người khác, không có tý não nào.
“À đúng rồi, ra tay nhẹ chút, đừng đế cậu ta chết nhanh quá”, Kim Lạc lại bổ sung.

Vốn dĩ, hắn
ta đang chơi đùa vui vẻ với cô hầu Linh Nhĩ thuộc tộc mèo của mình, thì bỗng bị thòng báo phải đến Bằng Sơn giải quyết chút chuyện, nên đương nhiên khó chịu.

Càng chưa nói tới việc đến đây còn phát hiện đối tượng giải quyết chỉ là một tên loài người nhỏ bé như con kiến.


Điều này chẳng phải là đang chọc điên hắn ta sao? Vì vậy, hắn ta mới không muốn Tò Minh chết một cách dễ dàng như vậy.
“Tòi sẽ cố gắng hết sức”, Kim Thanh nghiêm túc gật đầu, chứ không dám chắc chắn.

Bởi vì, dù cô ta có khống chế sức mạnh của mình chính xác đến mấy, ráng nương tay, thì nhiều
lúc, nó vẫn không phải một loài người nhỏ bé có thể chịu nổi.

Trong ấn tượng của Kim Thanh, chủng tộc như loài người là loài còn yếu hơn bất cứ một tộc thú nào trong đế quốc.

Vì thế nên cô ta chẳng hiểu nổi tại sao người lớn trong tộc lại bảo không thể ra khỏi núi Vô Mệnh rồi gây chuyện với loài người.
“Tò Minh”, cùng lúc đó, Tô Minh cũng bước lên trước nói ra tên của mình.
Tiêu Nguyệt và Ninh Triều Thiên đều vò cùng căng thẳng, lại không dám mở miệng, sợ làm phiền Tô Minh.
Nhưng lúc này.
“Chậc chậc chậc… Tôi không nhìn nhầm đó chứ? Con gái của trưởng lão tộc Kim Bằng Thái CỔ được cho là cực kỳ kiêu ngạo lại đấu tay đòi với một thanh niên loài người, mà người kia còn yếu hơn mình nữa chứ, ha ha ha…”.

Bình Luận (0)
Comment