Mũi dao lập tức lao về phía trước mặt Tò Minh theo kiểu mặt đối mặt.
Mũi dao vốn như biến mất, vậy mà lúc này lại sắc bén và vô cùng chói mắt.
Đó là ánh sáng vàng, nhức mắt vô cùng.
Mũi dao đâm thẳng về phía đầu và cố của Tô Minh.
Và cũng đúng lúc này, khí tức của mũi dao mới giải phỏng J’___I_±±’_____1—1_?_1—1_• _
toàn bộ, vô cùng khủng khiếp.
Những người của tộc nhân trong các tộc thú sợ đến nỗi quỳ sụp xuống, dường như trong đầu hoàn toàn trống rồng.
Đao ý ở cảnh giới Thăng Hoa rồi sao?
Đến Tô Minh cũng có chút giật mình.
Ý cảnh ở cảnh giới Thăng Hoa là vò cùng hiếm gặp.
Anh vốn tưởng rằng cả thế giới Tiểu Thiên chỉ có một mình anh tu luyện thành công thôi.
Nhưng thật không ngờ người trẻ tuổi của tộc Kim Bằng Thái Cổ cũng làm được.
Hơn nữa Tò Minh cũng hiếu rõ.
Xét một cách tương đối, cùng ở cảnh giới ý cảnh nhưng tộc thú sẽ lĩnh ngộ khó hơn.
Điều này đủ thấy Kim Độc đáng sợ đến mức nào.
Không chỉ vậy, rõ ràng đao này hòa vào rồi biến hóa thành một chiêu pháp thần thông, điều này cũng vô cùng khó làm được, thậm chí tạm thời Tô Minh cũng chưa làm được.
Vậy mà Kim Độc lại làm được rồi.
“Đao này có thể giết được cảnh giới bán bộ Thiên Diễn thậm chí là cảnh giới Thiên Diễn thật sự”, Tô Minh nghĩ thầm
trong bụng.
Lúc này, cường giả tộc thú trong chín tộc thú còn lại trong Hoang Thành đều chấn động đến nồi ngạt thở.
Họ hoàn toàn bị chấn động bởi đao pháp ban nãy của Kim Độc.
“Đã nói là ra tay nhẹ chút rồi mà, đao này chẳng phải sẽ biến thằng nhóc kia thành tro tàn sao?”, nhưng lúc này Kim Cửu Thương lại có chút bất lực.
Tất nhiên lão ta thấy đắc ý và tự hào nhiều hơn.
Bởi vì, Kim Độc càng yêu nghiệt thì tộc Kim Bằng Thái Cổ càng thịnh.
Trong chớp mắt…
“Sinh Tử Chớp Ảnh”, Tô Minh tung kiếm ra.
Chỉ riêng kiếm này đã thể hiện ra thực lực đáng kinh ngạc của Tô Minh.
Bởi vì lúc này đao của Kim Độc đã lao đến trước mặt Tô Minh.
Trong thời gian có hạn như này, đừng nói là ra tay thi triển võ kỹ mà đối với 99% tu giả võ đạo mà nói, trong thời gian ngắn ngủi cực độ này khéo còn không chạy nổi, chứ nói gì đến thi triển võ kỹ.
Nhưng Tô Minh vẫn có thể làm được.
Thật không thế tưởng tượng nổi.
Đây chính là sức mạnh của quy luật không gian.
Thông qua việc tích lũy về không gian thời gian, Tô Minh đã có thế khống chế được quy luật không gian, chính xác ra là đã bước vào nhập mòn.
Vì vậy, anh có thể ra tay với tốc độ chóng mặt như này cũng là điều dễ hiểu.
Lúc này ánh mắt của Kim Độc có chút dao động.
Đó là sự kinh ngạc, đây cũng là lần đầu tiên cảm xúc của hắn thay đổi từ lúc hắn xuất hiện đến giờ.
Đúng lúc này…
“Cheng!”, tiếng va đập trong trẻo dứt khoát như xé tan bầu trời và xé tan không gian.
Âm thanh này truyền đến tai của tất cả mọi người có mặt ở đây.
Đúng lúc này…
“Bụp, bụp, bụp…”, Kim Độc lùi về sau.
Mỗi bước lùi thì không gian phía sau lại biến đổi, lại quay về là một mớ hỗn độn.
Và Kim Độc lùi về sau ba bước thì mới miễn cưỡng dừng lại..