Sau đó bóng tối ban nãy
hoàn toàn biến mất, đất trời lại sáng trở lại, luồng ánh sáng của đoản đao mà Kim Độc dùng cũng hóa thành hư vô…
Kim Độc lại lùi về sau, mỗi bước lùi lại là một lần phụt máu.
Đến khi hắn lùi về sau mười chín bước mới dừng lại.
Lần này sắc mặt Kim Độc tái nhợt, toàn thân run lấy bẩy.
Hắn nhìn chằm chằm vào Tò Minh, lúc này chỉ còn hơi thở dồn dập như dã thú.
Hắn không tin, có chết cũng không tin.
Chiêu pháp của hắn có tên là ‘Tử Diễm Trám’, không ngờ lại bị chặn lại dễ dàng đến thế.
Không phải, phải là bị trấn áp dê dàng mới đúng.
Làm sao có thể thế được?
Theo như Kim Độc thấy, những người ở cảnh giới thấp hơn cảnh giới Thiên Diễn thì căn bản sẽ bị gi3t ch3t dưới Tử Diễm Trảm của hắn.
Nhưng trước mặt…
Kim Độc tự nhận thấy ý cảnh của mình vò cùng mạnh và không thể đỡ nổi nhưng lúc này mọi thứ như sụp đổ.
Trái tim vò địch tu luyện hàng chục ngàn năm lúc này cũng tan nát.
Hoang Thành ở bên dưới lại sáng trở lại, lúc này biến thành ngôi mộ tan hoang.
Hơn nửa tộc nhân đều đã sợ chết ngất đi.
Ngay cả đám tộc nhân trong tộc Kim Bằng Thái Cổ ở trong Bạch Cư cũng có rất nhiều người ngất đi.
“Không… Không… Không thể nào”, Kim cửu Thương thất thần, liên tục lắc đầu, như muốn cắn đứt răng, khí tức toàn thân như bùng nổ, giống như kẻ đánh bạc
bị thua lớn, đòi mắt già nua cũng toàn là tia máu.
“Anh cũng ra hai chiêu rồi đấy, chả có gì thú vị cả.
Vốn tưởng rằng anh cũng có chút thực lực, ai dè…”, Tô Minh lên tiếng nói, nhìn về phía Kim Độc nói với vẻ chán ngắt.
Anh nhìn chằm chằm vào Kim Độc, đột nhiên nói với vẻ mong đợi: “Hay là đừng lãng phí thời gian nữa, mau lấy ra bản thể Kim Bằng Thái CỔ của anh đi.
Nếu không, giờ mà tôi xuất chiêu thì anh chết không toàn thây đâu”.
Tô Minh nói rất nghiêm túc.
Nhưng cảm giác này lại khiến người khác cảm thấy hống hách
vô cùng.
Hơi thở của Kim Độc dồn dập, khí tức toàn thân như mất kiểm soát, thậm chí mất đi quyền khống chế.
Hắn là Kim Độc, là Kim Độc có thể Vĩnh Hằng Thái Cổ, là cường giả bất bại.
Hắn nhìn chằm chằm vào Tò Minh, sát ý trở nên quái dị, khuôn mặt bât đầu co quắp lại: “Loài người chắc không bao giờ có thể tưởng tượng ra bản thể Kim Bằng Thái Cổ và thể Vĩnh Hằng Thái Cổ lại vô địch đến mức nào đúng không? Cậu muốn xem tôi dùng bản thể xuất
chiến thì nhất định là quyết định hối hận nhất đời này của cậu đây”.
Giọng nói Kim Độc khàn khàn, có chút quái dị, cảm giác như ma khóc quỷ hờn.
Lúc này khí tức toàn thân hắn cũng bắt đầu sục sôi, thân hình bắt đầu trở nên vạm vỡ.
Hắn dường như từ một viên đá đã biến thành một ngọn núi khổng lồ.
“Thình thịch, thình thịch…”, nhịp tim đập mạnh như tiếng trừng phạt của Thượng Đế.
Nhưng nếu nghe kỹ thì đó chính
là nhịp tim đập trong cơ thể đã hóa thành bản thể của Kim Độc.
Đồng thời lúc này, Tô Minh lại không có bất cứ thay đổi nào về cảm xúc, thậm chí là không sốt sắng, không hề có ý nghĩ làm gián đoạn suy nghĩ hóa thành bản thể của Kim Độc.
Thậm chí, trong lúc tất cả mọi người đang chăm chú quan sát quá trình Kim Độc hóa thành bản thể thì Tô Minh lại đưa mắt nhìn về phía Kim Tố Y: “Chắc cô là chiêu bài thứ hai của Kim Bằng Thái Cổ? Cô định ra tay sau khi Kim Độc chết sao? Tôi thấy đánh từng người một phiền phức lắm, chi bằng cò lên cùng Kim Độc đi, như vậy có lẽ còn có
chút thú vị”..