Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 929


Giữa không trung, không gian bị xé rách đã trở lại bình thường, trong hỗn độn nó lại xé rách, tia sáng rực rỡ, chân nguyên như mây.

Cực kỳ rung động.

Mọi âm thanh đều yên tĩnh và tập trung về một phía, chiêu thứ nhất của hai người đang quyết đấu, cân tài ngang sức.

Có thể nói là thổi ngang như gió thu.

Trên thực tế, Kim Tố Y vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối, nguyên nhân rất đơn giản, Tò Minh dùng liên tục bảy mươi hai kiếm mới chặn được một kiếm của Kim Tố Y.

Hoàn toàn không ở cùng một đẳng cấp.

“May quá”, Kim cửu Thương thở phào nhẹ nhõm.

Thanh niên này chính là tên yêu nghiệt nhất trong số những kẻ yêu nghiệt lão ta từng gặp
được trong đời, trong suốt mấy trăm ngàn năm qua, hơn nữa còn là tên yêu nghiệt bỏ lũ yêu nghiệt khác xa hàng ngàn dặm.

Lão ta đã tuyệt vọng nghĩ rằng thanh niên này là vô địch thiên hạ, không hề có điểm cuối.

Vần may.

Kim Tố Y không thua kém gì ai! Rất biết cố gắng phấn đấu!
Không chỉ Kim cửu Thương, những người khác trong tộc Kim Bằng Thái Cố và người tộc thú cũng thở phào nhẹ nhõm.


Ninh Triều Thiên và Tiêu
Nguyệt thì mặt cắt không còn một hột máu, cứ tròng như người chết.

Thậm chí Tiêu Nguyệt còn lảo đảo suýt ngã, đã khóc nấc lên.

“Nếu đây chính là giới hạn cuối cùng cho sức mạnh của anh thì tôi nghĩ anh nên tranh thủ thời gian nói lời tạm biệt với thế giới này đi là vừa, tôi có thể cho anh chút thời gian, đó chính là sự tòn trọng tòi dành cho thiên tài và yêu nghiệt chân chính”, Kim Tố Y lên tiếng, nghiêm túc nói, lẳng lặng nhìn chằm chằm Tô Minh.

Cô ta không nói giỡn.

Tuy rằng một kiếm của cô ta lúc nãy không hề nương tay.

Nhưng đó cũng không phải là đòn tấn công mạnh nhất của cô ta.

Nên biết rằng cô ta thành còng luân hồi bảy kiếp, đã tu luyện thành công Luân Hồi Thiên Kiếp trong truyền thuyết rồi!
Dù bỏ đi cái chiêu thức khủng bố đến đáng sợ của Luân Hồi Thiên Kiếp, thì cô ta vẫn có những chiêu kiếm mạnh hơn cái lúc nãy rất nhiều.

Mà Tô Minh, nếu chỉ có mỗi một kiếm đó thì dù anh có chồng bảy mươi hai kiếm, thậm chí là bảy trăm hai mươi kiếm thì vẫn không phải là đối thủ của cô ta.

“Nếu tôi nói lúc nãy tôi chỉ mới làm nóng người thì cò có tin không?”, Tô Minh cưỡi khẽ, như vừa ném một viên đá xuống mặt hồ phẳng lặng!
Trực tiếp khiến mọi âm thanh trở nên yên tĩnh, không còn tiếng động nào, không gian đóng băng, thời gian như dừng lại.

“Lúc nãy cô chủ động ra
chiêu, tôi đỡ một kiếm đó, bây giờ đến lúc tôi chủ động rồi”, trong sự im lặng đó, Tò Minh nghiêm túc nói.

Trong lúc nói chuyện, đột nhiên…
Hí!
Tiếng long ngâm của Long Ngục Kiếm.

Một kiếm chém ra.

Trong kiếm có cả cửu Kiếm Kinh Tiên, Thập Kiếm Vĩnh Hằng và Sinh Tử Chớp Ảnh, thêm vào đó là quy luật Không Gian, kiếm ý khác nữa, chẳng có một chút
dư thừa nào, đều được dồn hết vào đó, đồng thời được bỏ thêm Kiếm Nhị Thập Tam Đại Nhật Phong Bạo lấy được từ chỗ Lâm Yển ở nhà họ Lâm thế giới Đại Thiên.

Bốn kiếm hợp nhất.

Tô Minh rất vất vả, thật đấy, bốn kiếm hợp nhất khiến anh dồn hết toàn lực, cả kho tàng huyết mạch cũng dùng tới mới đủ sức ép cả bốn vào làm một.

Nhưng cũng chỉ dung hợp được khoảng mười phần trăm.

Dù thế, một kiếm chém ra, chẳng hiểu sao Tô Minh lại có

cảm giác mãnh liệt với câu “tôi là vô địch thiên hạ”.

Xuất hiện ảo giác rằng mình có thế dùng kiếm này lay động quá khứ, chặt đứt thời gian.

Một kiếm này, thật sự rất mạnh.

Trong nháy mắt, Kim Tố Y đột nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt như tro tàn, hai mắt hoảng sợ! Như thể vừa tròng thấy cảnh tượng đáng sợ nhất trên đời này!
“Luân Hồi Thiên Kiếp!”, Kim TỐ Y không hề do dự, hơi thở chợt thay đổi, nếu như một giây trước vẫn là cái vẻ chẳng gì
đáng màng tới, mọi thứ đều là tĩnh lặng thì giờ phút này đây nó trở nên bùng nổ, hơi thở hủy diệt có thể làm mai một cả thế giới nhanh chóng tỏa ra từ người cô ta.

Cùng lúc đó, cả người Kim TỐ Y cũng chìm trong màn mây màu tím, màu tím đó cực kỳ tinh khiết và linh động, như một đám tinh linh tím đang chạy nhảy, trong lúc nó chạy nhảy thì sấm sét mạnh điên cuồng nổi lên.

Kim Tố Y lập tức biến thành thần sấm.

Quy luật Sấm Sét bao quanh người, hai mắt ẩn chứa hơi thở
sát phạt của thần, một màu tím đen, đòi mắt ấy lướt qua như có thể dừng lại hết tất cả mọi thứ.

Bấy giờ, hơi thở quy luật Sấm Sét trên người Kim Tô’ Y rõ ràng đang phá tan cảnh giới Thăng Hoa, hơn nữa vẫn còn tiếp tục đánh tới, đáng sợ như thế.

Không chỉ quy luật Sấm Sét mà còn có một quy luật Luân Hồi kỳ lạ đầy bí ẩn hiện lên quanh Kim Tố Y, cảnh tượng Kim Tố Y luân hồi bảy kiếp này cứ như đang hóa thành thước phim được trình chiếu bao quanh cô ta.

Bấy giờ, Kim Tố Y không còn mang hơi thở sinh mệnh của loài người hay người của tộc thú nữa, ngược lại, đó là hơi thở của thiên thần, một thiên thần không có cảm xúc.

Khi tất cả mọi thứ được ngưng tụ đến cực hạn.

“Thần Nhãn Luân Hồi, phá vỡ hư không!”, Kim Tô’ Y đột nhiên hét to, đôi mắt màu tím đen như đang ôm lấy thiên địa vạn vật, đột nhiên ánh sáng tím bùng nố, hai luồng sáng tím b4n ra từ trong mắt, trực tiếp đối diện với một kiếm của Tô Minh.

ông…
Bốn kiếm hợp thành một kiếm của Tô Minh là chuyện trước nay chưa từng có, kiếm đạo thòng thần, chằng hề chùn bước, thế nhưng giờ phút này nó lại run lên như vừa gặp phải thiên địch.


Thế nhưng sau đó, khi bốn kiếm hợp nhất thành một kiếm, chẳng những không hề lùi bước hay sợ hãi mà còn có thêm kiếm phong tinh khiết trước nay chưa từng đó, tinh khiết đến mức đã được hóa thần nhập linh.

Trong phút chốc.

“Keng!”
Hai vâng sáng tím trong mắt cò ta nhanh chóng trói chặt lấy một kiếm của Tô Minh.

Có thể thấy rất rõ, kiếm quang của Tò Minh bắt đầu vỡ vụn!
Đầu tiên là nứt từng đoạn từng đoạn một, sau đó là vỡ vụn từng miếng từng miếng, bị vỡ tan thành mảnh nhỏ, sau đó hóa thành bụi phấn, cuối cùng là bụi phấn cũng biến mất không còn nữa, cứ như đã bị kéo vào luân hồi.

Ánh sắng trong đôi mắt màu tím của Kim Tố Y cũng không thua kém gì, đầu tiên là
ám đạm đến tối tăm, sau đó là
• * hóa thành hư vô.

Cân tài ngang sức.

“Hay cho một chiêu Luân Hồi Thiên Kiếp, khá thú vị”, Tô Minh thì thào trong lòng, đúng là bất ngờ.

Anh lại ngửi thấy hai loại quy luật Sắp Xếp cảnh giới Thăng Hoa trong Luân Hồi Thiên Kiếp của đối phương, cảm giác cứ như vừa gặp ma vậy.



Bình Luận (0)
Comment